Tháng sáu ...
Có một bài hát lãng mạn về tháng sáu mà tôi rất thích, bắt đầu bằng câu Tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt/Trời không mưa anh cũng lạy trời mưa ...
Hôm nay là ngày cuối tháng sáu, trời cũng mưa không dứt. Ngay bây giờ đây, trời cũng đang mưa. Rả rích, rả rích cả tiếng đồng hồ rồi. Tôi nhớ cách đây nhiều năm, còn phải đi dạy thêm vào buổi tối, tôi sợ nhất là những cơn mưa như vậy. Trời thì tối, đường trơn, mắt kém, lạnh run rẩy đạp xe trên đường, mỗi lần như thế tôi cảm thấy thương mình ghê gớm.
Đáng thương thật chứ! Tôi vẫn tự hào là mình thuộc loại khỏe, từ nhỏ đến giờ tôi chỉ mới vào bệnh viện có một lần thôi. Nhưng cái lần duy nhất vào bệnh viện ấy lại nặng ra trò: tôi bị đụng xe, chấn thương sọ não khá nặng, phải vào Bệnh viện Chợ Rẫy vào năm 1985. Mà vụ đụng xe ấy cũng là vào mùa mưa như thế này đây.
Cho đến giờ tôi vẫn chỉ nhớ được lúc ấy cũng là buổi tối, cũng đường trơn, mắt kém, cũng lạnh run rẩy như vậy - thế rồi hoàn toàn không biết gì nữa. Bất tỉnh, nằm viện 3, 4 ngày gì đó mới lấy lại được ý thức, nằm viện thêm ít ngày rồi sau đó là một thời gian dưỡng bệnh kéo dài ở nhà. Tôi đã tưởng mình phải bỏ nghề (đi dạy ngoại ngữ) vì sau vụ đó tôi bị xẹo đầy một bên mặt, một bên tai nghe không rõ (vì bị té đập mạnh một bên mặt xuống đường), lại còn bị nói lắp, và đặc biệt là bị lãng trí. Đang nói nửa câu bỗng quên mất nửa câu sau. Thế thì còn đi dạy thế nào được nữa? Thế mà mọi thứ rồi cũng qua!
Đấy là ký ức của thập niên 1980 của thế kỷ trước. Trận chiến giữa VN với TQ trên biển gần đây nhất là vào năm 1988. Lúc ấy, đất nước vẫn còn rất nghèo, và tôi tất nhiên cũng rất nghèo.
Bây giờ thì tôi khá hơn rất nhiều rồi. Cuộc sống đi lên, như kinh tế cả nước đi lên.
Lẽ ra tôi phải vui, và lẽ ra mọi người phải vui. Nhưng tháng sáu năm nay sao buồn quá. Mà không chỉ năm nay. Mỗi năm, cứ đến mùa mưa bão, lại có tin về các tàu đánh cá của ngư dân VN bị TQ bắt giam, bị đánh, bị nộp phạt. Năm này sang năm khác. Riết, thành ... quen???
Tháng sáu năm nay, biển Đông (biển Hoa Nam???) dậy sóng! Lòng tôi cũng dậy sóng, hòa cùng nhịp sóng của bao người.
Như tiếng sóng trong hai bài thơ tháng sáu, mà tôi mới chép được trên mạng hôm nay. Đăng lại trên đây cho mọi người cùng đọc nhé.
Đọc, để yêu, và để nhớ quê hương. Để biết rằng cho dù ai có gọi là biển Hoa Nam, có gọi là Tây Sa và Nam Sa, thì trong lòng 90 triệu người dân Việt nó vẫn là Hoàng Sa, Trường Sa trên biển Đông, phía Đông của tổ quốc Việt Nam.
Không dưng tôi bỗng nhớ đến lời ca trong bài hát "Người nô lệ da vàng" của cố nhạc sĩ TCS. Người nô lệ da vàng ngủ quên/ngủ quên trong căn nhà nhỏ/ đèn thắp thì mờ ... Ngủ quên không thấy quê hương ... Người nô lệ da vàng bước đi/bước đi đi về đồi non. Đi nói với anh em: đòi cho quê hương thanh bình/dựng xây tương lai Tiên Rồng. Đi cho thấy quê hương ... Đi cho thấy quê hương ....
Đọc đi cho hiểu quê hương, các bạn ơi! Hai bài thơ tháng sáu.
---------
Tổ quốc gọi tên
Đêm qua tôi nghe Tổ quốc gọi tên mình
Bằng tiếng súng Trường Sa, Hoàng Sa dội vào ghềnh đá
Tiếng Tổ quốc vọng về từ biển cả
Nơi bão tố dập dồn, chăng lưới, bủa vây
Tổ quốc của tôi, Tổ quốc của tôi!
Bốn nghìn năm chưa bao giờ ngơi nghỉ
Thắp lên ngọn đuốc hòa bình, bao người đã ngã
Máu của người nhuộm mặn sóng Biển Đông
Ngày hôm nay kẻ lạ mặt rập rình
Chúng ngang nhiên chia cắt tôi và Tổ quốc
Chúng dẫm đạp lên dáng hình Tổ quốc
Một tấc biển cắt rời, vạn tấc đất đớn đau
Sóng chẳng còn bình yên dẫn lối những con tàu
Sóng đỏ quặn máu những người đã mất
Sóng cuồn cuộn từ Nam chí Bắc
Chín mươi triệu môi người thao thức tiếng “Việt Nam”
Chín mươi triệu người lấy thân mình chở che Tổ quốc linh thiêng
Để giấc ngủ trẻ thơ bình yên trong bão tố
Ngọn đuốc hòa bình trong tay rực lửa
Tôi lắng nghe Tổ quốc gọi tên mình./-
Nguyễn Phan Quế Mai, 23/6/2011
Tổ quốc trong mỗi trái tim yêu
Tổ quốc ơi con biết nói gì
Khi tình yêu dành cho người lại trở thành phạm tội
Chúng con đi bằng đôi chân không biết mỏi
Bằng trái tim tha thiết với giống nòi
Có lá cờ in trên má em thơ
Có cánh tay già nua giơ cao đòi đánh đuổi loài xâm lược
Tổ quốc là đây trong những tấm lòng yêu nước
Khí thế bừng bừng trên những nét mặt thanh niên
Dẫu dùi cui và những hàng rào trơ lạnh
Cứ vênh vang đòi dạy dỗ về tình yêu
Chúng con cứ đi không hề chùn bước
Vì đã có người trong mỗi con tim.
Trần Viết Long, 28/6/2011
Nguồn: http://phamvietdao2.blogspot.com/2011/06/tuong-trung-quoc-ma-hieu-thien-noi-viet.html
Blog này là hậu thân của BlogAnhVu đã bị tôi xóa do một số vấn đề kỹ thuật. Như tên gọi của blog, Just for myself, nó chỉ là nhật ký cá nhân, dù ở dạng mở, nhằm ghi lại những suy nghĩ và cảm xúc của chính tôi về những vấn đề xung quanh mình. Vì là nhật ký mở, tôi cũng chia sẻ đến những người đồng cảm, nhưng không chịu trách nhiệm nếu ai đó lấy bài đi và sử dụng ở nơi khác với những mục đích riêng. Nếu có comment, xin sử dụng ngôn từ hòa nhã, lịch sự, tôn trọng những quan điểm khác biệt.
Tôi cũng có THÁNG SÁU của tôi:
Trả lờiXóaTháng Sáu
rầm rập
Hồ Gươm
ve sôi
phượng cháy
Tháng Sáu
hờn phương Bắc
Cột Cờ
tím ngắt
bằng lăng
Tháng Sáu
Biển Đông
Bão nổi...!
Hay quá bạn hongha123 ạ. Xin lỗi hôm nay mới trả lời, tôi ít khi trả lời lắm ạ. Trừ những người đã biết ở ngoài đời.
Xóa