"Có người hỏi tôi" là mấy từ trong câu đầu tiên của một bài hát ngày xưa mà có thời tôi rất thích. Đại khái, câu hát ấy như thế này: "Có người hỏi tôi, hỏi sao lâu rồi không về thăm quê miền Trung...".
Nhưng entry này của tôi không liên quan đến bài hát ấy, mà chẳng qua là có một vài bạn bè cũ của tôi gọi đến, hỏi: đang làm việc hẳn hoi, công việc đang phát triển vậy, cũng còn đến gần 5 năm nữa mới hưu, rồi đùng một cái tự nhiên viết mấy bài về "từ quan" nghe rầu quá vậy, là sao?
Xin thưa: tôi vẫn làm việc chứ, vì không hiểu người khác thì sao, chứ với tôi, làm việc là một nhu cầu rất căn bản, giống như ăn, như thở. Nhưng làm việc gì, và quan trọng hơn nữa là làm với ai, thì đó là điều tôi luôn cho phép mình được quyền lựa chọn, dù có phải trả giá đôi chút.
Huống gì tôi đã ngoài 50 rồi - dù vẫn còn rất ngơ ngác - mà đi làm cũng chỉ còn 2 năm nữa là trọn 30 năm, lại đã phải trải qua những công việc và kinh nghiệm việc làm gay go, mệt mỏi nhất, và sức khỏe cũng giảm sút nhiều, thì tại sao đến lúc này tôi lại không thể cho phép tôi nghỉ ngơi một chút?
Chưa kể, từ chức hay nghỉ việc là một cách hữu hiệu để bày tỏ thái độ của mình một cách dứt khoát.
Tôi nhớ đến Nguyễn Khuyến, người đã cáo quan để về dạy học. Và nhớ 2 câu thơ nổi tiếng sau của Nguyễn Bỉnh Khiêm:
Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ
Người khôn người đến chốn lao xao...
Từ quan ... có gì đâu, sao mọi người lại quan tâm đến thế? Chẳng phải là ở VN ta vẫn nói, "quan nhất thời dân vạn đại" đó sao?
Blog này là hậu thân của BlogAnhVu đã bị tôi xóa do một số vấn đề kỹ thuật. Như tên gọi của blog, Just for myself, nó chỉ là nhật ký cá nhân, dù ở dạng mở, nhằm ghi lại những suy nghĩ và cảm xúc của chính tôi về những vấn đề xung quanh mình. Vì là nhật ký mở, tôi cũng chia sẻ đến những người đồng cảm, nhưng không chịu trách nhiệm nếu ai đó lấy bài đi và sử dụng ở nơi khác với những mục đích riêng. Nếu có comment, xin sử dụng ngôn từ hòa nhã, lịch sự, tôn trọng những quan điểm khác biệt.
Tưởng bở nên mừng.
Trả lờiXóaRồi mừng hụt vì tựa Có người hỏi tôi.
Dè đâu tác giả lại viết khác. Không phải là bài Lẻ bóng của Anh Bằng:
..Có người hỏi tôi tại sao ưa ca bài ca sầu nhớ, ưa ngắm trăng mờ hoàng hôn
Ưa đi lặng lẽ trong những đêm gió mưa ưu buồn, mà nghe cô đơn
Đừng trách tình riêng tôi
Đời mấy người chẳng ưa nhìn tơ liễu rũ, ưa tìm trong giấc ngủ
Ngày còn ấu thơ lòng chưa biết chi mộng mơ
....
Tưởng tượng có người đàn bà sầu mông ( dìa hu ) ngồi thừ trong chiều tím..
Hihi.
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=xxSLbR4wfi
bameque ơi,
Trả lờiXóaTui hổng chịu đâu nha, cái gì mà người đàn bà "sầu mông" (không thấy cái dấu nặng đâu hết????), rồi lại "dìa hu" nữa, nói cái chi mà hổng có nghiêm túc gì hớt dzậy?
(Nói giọng Nam xong rồi, giờ nói sang giọng Bắc):
Rất vui "gặp" lại anh trên blog này.
Bài hát mà anh giới thiệu tôi chưa nghe bao giờ, sẽ nghe, và nếu có hứng thì sẽ viết một entry mới về nó, anh bameque nhé!
Cám ơn comment dzui dzui của anh, làm cho cái người sắp "dìa hu" đó cũng thấy vui lên một chút.