Thứ Bảy, 7 tháng 8, 2010

Tha thứ, hay là quên?

Hình này cũng là hình chôm, trên cartoonstock. Lời 'bào chữa' duy nhất, là dù sao thì trang blog này cũng chỉ được dựng lên for personal use, và phi lợi nhuận, and (hopefully) educational!

Tôi mới vừa được bạn bè gửi cho một bức thư 'tâm tình' của một người có liên quan đến một vụ scandal dính líu đến tôi.

Thực ra, việc đó đối với tôi đã xong rồi, đến nỗi tôi đã quên - vì ai mà nhớ mấy việc đó mãi để làm gì, còn quá nhiều việc phải làm mà. Nhiều đến nỗi mấy hôm nay tôi chẳng viết entry gì mới, và hôm nay - weekend - Khue Vu, the most faithful follower of this blog, phải đề nghị tôi: "mẹ viết một cái gì mới đi, nếu không là blog của mẹ rớt hạng đấy!".

Lại phải giải thích câu nói của Khuê, kẻo chẳng ai hiểu gì. Chẳng là cách đây ít lâu, khi viết một bài về thống kê (tôi quên tựa rồi, nhưng tôi viết mẩu đó quanh đợt báo chí nói nhiều về tỷ lệ tốt nghiệp THPT khá cao của năm nay), tôi bèn tò mò tìm hiểu về page rank và sau đó tải luôn tool bar của Alexa để đo page rank lên trang web của mình.

Vì thế, hàng ngày khi vào Internet để vào blog của tôi hoặc vào bất kỳ trang nào khác thì tôi đều được cung cấp thông tin rất tiện lợi về cái popularity của trang ấy. Quả là một con số biết nói, thực vậy! Mà, mấy trang blog của tôi vừa qua lên hạng vùn vụt, vì ... nhiều scandal quá! Vậy mới biết, trong cái rủi cũng có cái may (!) ;-) (Thế nào Khuê cũng nói, "Mẹ này, đúng là bó tay chấm com!")

Bây giờ thì giải thích cái tựa. Như đã nói ở trên, một vài người bạn của tôi - có cả những người tôi chưa biết mặt - có gửi cho tôi một bức thư 'tâm tình' liên quan đến vụ scandal. Tôi đã đọc, rồi lan man nhớ lại những lời khuyên mà bạn bè đã gửi cho tôi trong những ngày đó. Trong đó, có những lời khuyên nhắc đến 'forgiveness', và một câu trong Kinh Lạy Cha. "Và tha nợ chúng con, như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con".

Câu ấy, ai là người theo đạo Công giáo đều rất thuộc, vì nó là một trong những câu kinh được học từ thuở lên 5, lên 3. Đọc ê a, không hiểu cũng đọc. Một bài kinh đơn sơ, mà tôi cho là rất hay, và không dễ để hiểu nó, và càng không dễ để sống nó. Đặc biệt là câu mà tôi nhắc đến ở trên.

Rồi lại nhớ, lúc còn nhỏ, tôi rất thích chép danh ngôn. Trong những câu tôi đã đọc và chép, có 2 câu danh ngôn nói về sự tha thứ với ý nghĩa trái ngược nhau, và đã gây cho tôi một ấn tượng rất mạnh. Mạnh, vì cả 2 câu đều ít nhiều có lý. Tôi cứ nghĩ mãi xem câu nào đúng thực tế hơn, và câu nào là thái độ mình nên chọn để ứng xử trong cuộc đời. Hai câu ấy như thế này:

1. "Tôi có thể tha thứ, nhưng tôi không thể quên."
2. "Tôi có thể quên, nhưng tôi không thể tha thứ."


Tò mò, tôi lên mạng để tìm về tác giả của hai câu này. Không tìm thấy chính xác, nhưng tôi có tìm thấy một số câu có liên quan, bằng tiếng Anh, hơi khác những câu tôi nêu một chút. Xin chép lên đây để chia sẻ với mọi người.

"I never forgive, but I always forget." Arthur James Balfour

Chà, câu này được đây, mà hình như nó rất giống tôi thì phải! ;-)

"Forgiveness does not change the past, but it does enlarge the future." Paul Boese

Một câu rất tuyệt, thật vậy! Đó là lý do tại sao Kinh Lạy Cha lại dạy chúng ta phải tha thứ, phải không các bạn?

"Forgive all who have offended you, not for them, but for yourself." Harriet Nelson

Câu này cũng rất được, và rất đáng cho tôi làm theo. Forgive (và forget nữa), trước hết là cho mình. Cho nó khỏe, các bạn nhỉ!

"We may not know how to forgive, and we may not want to forgive; but the very fact we say we are willing to forgive begins the healing practice." Louise Hay

Nghĩa của câu này hơi giống câu ở trên, tôi nghĩ vậy.

Lại còn câu này nữa, mới ... độc chứ! Nó mâu thuẫn với những câu ở trên. Nhưng không phải là không đúng. Như thế này.

"There is no revenge so complete as forgiveness." Josh Billings

Và một quote cuối cùng:
Wrongs are often forgiven, but contempt never is. Our pride remembers it forever. It implies a discovery of weakness, which we are more careful to conceal than a crime. Many a man will confess his crimes to a friend; but I never knew a man that would tell his silly weaknesses to his most intimate one.
Lord Chesterfield
Rất đúng, và rất đáng suy nghĩ, ít ra là đối với tôi!
----
Cập nhật lúc 11:23 PM
Vì có người hỏi, nên tôi ghi luôn ở đây cho khỏi phải trả lời nhiều lần: Tôi đã cất 2 entries liên quan đến vụ scandal ầm ĩ ở đây đi rồi. Cất, chứ không xóa. Để cho mọi người có thể quên nó đi, và để thể hiện là tôi đã forgive. Nhưng không xóa, vì việc đó là có thật, và vì tôi là người hay lưu giữ các kỷ niệm, dù xấu dù tốt.

Không hiểu hành động rút xuống nhưng không xóa đi thì nó thể hiện thái độ nào trong 2 thái độ đã nêu trong 2 câu nói trái ngược nhau mà tôi đã nói ở trên, nhỉ?

11 nhận xét:

  1. I've learned that people will forget what you said, people will forget what you did, but people will never forget how you made them feel.
    -- Maya Angelou


    SGK

    Trả lờiXóa
  2. Mẹ ơi, con đọc xong rồi mà con hổng có hiểu. Rốt cục mẹ viết cái gì vậy? =.= Khó hiểu quá >.< Tóm lại là nên tha thứ hay là quên?

    Trả lờiXóa
  3. Hi Khuê,
    Câu hỏi rất hay. Mà hình như mẹ cũng chưa biết rõ là mẹ muốn cái nào. Thôi thì để mẹ đọc cho anh Khôi đã, xem anh Khôi có hiểu không. Rồi mẹ sẽ ... nghĩ cách trả lời cho Khuê nhé! ;-)

    Trả lờiXóa
  4. Hi SGK,
    Câu của em cũng rất hay, và đáng suy nghĩ! Thật ra thì sau cái sự kiện vừa rồi, câu nào nói về forgiveness cô cũng thấy đáng suy nghĩ em ạ. Nhưng thôi, tốt nhất là nên quên hết, cho nó nhẹ cái đầu.

    Dù sao cũng cám ơn sự chia sẻ trên từng cây số của em. Thanks em nhé.

    Trả lờiXóa
  5. Dear Chị PA
    Cũng vì câu kinh "Xin cha tha nợ cho chúng con như chúng con tha kẻ có nợ chúng con" mà tôi nghèo ơi là nghèo, nghèo rớt mồng tơi luôn đấy.

    Chị rút hai bài đó xuống là hành động tha thứ rất có ý ngĩa. Bây giờ nếu chị "KHO" luôn thì tuyệt vời.

    Tôi thấy tha thứ rồi quên hẳn đi luôn thì tâm mình sẽ rất nhẹ nhàng chỉ ạ.

    TÔi bị bịnh "Thần Kinh Thuơng NHớ". Thấy trái tai gai mắt là ào ào lập tức nhưng sau đó lại quên ngay.
    Ai phê bình tôi nhân lỗi và xin lỗi ngay không giữ trong bụng.

    Nhờ thế tối không bao giờ ngủ mê.

    Choi

    Trả lờiXóa
  6. Hi chị PA,
    Tôi thiết nghĩ trong cuộc sống của chúng ta có vô vàn cái cần phải quên và cũng có vô vàn cái chúng ta không được quên.
    Vậy cái nào cần quên và cái nào không được quên??? Theo tôi những cái làm mình hoàn thiện hơn, vui vẻ, hạnh phúc, thấy yêu cuộc sống và thấy có ý nghĩa thì không được quên. Và những cái cần quên là những cái làm cho mình khổ đau, tức tối, mất niềm tin, mất ý chí, ...
    Vì bộ óc của chúng ta khá nhỏ và nó phải làm nhiều việc khác nhau mà lại đi nhớ nhiều cái không được quên và cái cần quên thì chắc sẽ sớm bị điên và chết quá... Thôi thì hãy xóa những cái cần quên đi để thay thế vào cái không được quên để cho cuộc sống có ý nghĩa, tươi đẹp hơn Chị à.
    Tôi đoán chắc Chị có nhiều thứ cần phải làm lắm lắm nên việc quên đi sự việc này, âu cũng là một việc làm cần thiết.
    Chúc Chị luôn bình tĩnh và thành công.
    VT

    Trả lờiXóa
  7. bác Chơi,

    Em với bác giống nhau ở chỗ này: Nghèo rớt mùng tơi! Dù em ... chỉ quên, chứ không tha thứ, không được như bác! ;-)

    Chào VT,

    Tôi nghĩ tôi biết bạn là ai, nhưng cũng không thể nào chắc được. Nên thôi, thì cứ xưng hô như người không biết nhau thôi.

    Lời khuyên của bạn, cũng như của bác Chơi, là rất đáng nghe theo. Nhưng nghe được tới đâu, và lúc nào nghe, thì ... còn phụ thuộc vào một số yếu tố, bạn VT nhỉ?

    Dù sao thì đúng là nên quên những gì đáng quên, để chỉ nhớ những gì đáng nhớ!

    PA

    Trả lờiXóa
  8. Em thì nghĩ, tha thứ chứ không bao giờ quên. Tha thứ đã là một cách làm cho tâm hồn mình nhẹ nhàng hơn rồi (Cho mình chứ chả phải cho người khác). Còn quên thì NEVER.

    Trả lờiXóa
  9. Cô PA,
    Em vừa vào trang web của cô Ly, và thấy cô ấy đã xóa cả 2 cái thư cải chính và tâm tình với bạn bè đi rồi.

    Tò mò, em muốn hỏi: cô có biết trường ĐHHS đã xử lý việc này ra sao không? Vì theo em, cô Ly có vẻ chưa học được gì nhiều từ sự kiện mới đây, cô ạ!

    Trả lờiXóa
  10. Hi Nặc danh 12:56 Ngày 14 tháng 8 2010,

    Hãy đọc bài này. The Web means the end of forgetting. Không quên được đâu:

    http://www.nytimes.com/2010/07/25/magazine/25privacy-t2.html?fta=y

    Trả lờiXóa
  11. Me chong cua em gai toi noi ve nhung "thieu sot" cua con dau minh "...toi nghiep no lam cau oi, vat va di lam, ve nha con lo lang cho chong con va toi nen khong bao gio toi buon no, neu toi ma buon no, no se mac loi sao ?"

    Long yeu thuong va bao dung lam cho tha thu va quen khong con quan trong nua, toi nghi the.

    NguoiTayBac

    Trả lờiXóa

Đây là blog cá nhân, mong các bạn chỉ đưa những nhận xét ôn hoà, không cực đoan, không kích động hận thù, và tôn trọng sự khác biệt, để không gây rắc rối, bất lợi cho chủ blog.