Sao hôm nay tôi lại có entry mang tên là "Sợ ma" trên blog này nhỉ? Thật ra, trên đời làm gì có ma, đúng không?
Hồi còn bé, tôi rất sợ ma. Cái này có lẽ là do bố mẹ tôi gây ra. Tôi nhớ khi còn bé, vài ba tuổi (quên là mấy tuổi rồi, nhưng mà lúc ấy chưa đi học tiểu học), buổi tối bọn tôi thường quây quần nghe bố mẹ tôi kể chuyện "ngày xưa yêu dấu" tức thời thơ ấu của bố mẹ tôi ở miền Bắc xa xôi. Ở ấp Nội Viên (tên nghe rất hay, phải không? chính vì sinh ra ở một nơi như thế mà bố tôi có một cái tên rất ... khó chịu, chơi cha người ta, đó là ... ông Nội (!!!!) - Nội viết hoa, vì sinh ra ở ấp Nội Viên!).
Ở ấp Nội Viên xa xôi và xa xưa ấy, có cây sung mọc bên bờ ao, hình như là ở nhà ông Phó Hợp, có một bác nào ấy (quên tên rồi - tôi đã già rồi còn gì) rất nghịch ngợm, leo cây bị ông Phó đuổi đánh, nhảy tòm xuống ao. Có những cánh đồng, có những cuộc tát nước đêm trăng, có bể chứa nước mưa để uống, mà nghe mẹ tôi kể thì nước này rất mát và ngọt, trời mùa hè oi bức ra bể múc nước uống thì uống đến đâu là biết đến đấy. Chú ý nước mưa này nghe mẹ tôi kể như vậy là không có nấu nghe, bây giờ nghe thì thấy hơi ... mất vệ sinh, nhưng hồi ấy tôi nghe xong thì cứ tiếc hùi hụi, sao có những thứ hay ho đến thế của thời xưa mà bây giờ mình lại không có, tiếc thật!
Điều đáng nói là bao giờ những buổi kể chuyện ngày xưa ấy của bố mẹ tôi cũng kết thúc với việc kể chuyện ma! Quái lạ, sao ngày xưa ngoài Bắc lắm ma đến thế nhỉ? Tôi vẫn nhớ mẹ tôi kể, ông ngoại tôi đi đồng ban đêm, đi qua cây đa có ma (?), cứ mỗi lần mình đi gần đến là "nó" nhảy ùm ùm xuống ao, đôi khi còn cười lanh lảnh (!!) Rồi lại có khi buổi tối đi đồng, cũng qua chỗ có ma (!), chân dẫm lên cái gì đó bồm bộp, y như dẫm lên bụng người (hu hu, ghê rợn quá!) Lại có con chó ma (hic!), đêm đêm nghe "nó" nhai xương (hình như xương người, tha từ nghĩa địa, hu hu hu), thỉnh thoảng "nó" lại rên lên, "gừ gừ gừ, ngón ... ngon ... ngon ... ngon!" Sợ quá đi mất.
Mà khi bố mẹ tôi kể đến những câu chuyện ấy - thật ra quanh đi quẩn lại cũng chỉ có thế - thì lúc ấy thì đêm đã xuống dần, trời thì tối, không khí bắt đầu hơi lành lạnh, cả lũ anh chị em tôi nằm la liệt trên giường, trên phản, có khi thì trải chiếu nằm dưới đất cho mát - tôi nhớ mang máng thế - vừa nghe kể chuyện vừa ngủ lơ mơ, thú vị lắm.
Nhưng cuộc vui nào thì cũng có lúc chấm dứt. Lúc bố tôi bảo "Thôi, hết giờ kể chuyện rồi, giải tán, rửa mặt mũi chân tay đi ngủ", ấy là lúc cơn sợ ma của tôi bắt đầu. Vì lúc ấy phải tự bò dậy, trời thì tối tối âm u (sao kỳ vậy cà, hình như lúc ấy sử dụng ít đèn đuốc lắm thì phải), đi xuống bếp rửa mặt sao nó ghê rợn vậy? Dường như có cả một bầy ma (!) đang rình rập khắp nơi, chỉ chực ra trêu chọc, thậm chí vồ bắt tôi. Chao ơi là khiếp!
Cái tính sợ ma này còn theo tôi đến lớn. Đặc biệt là sau năm 1975, lúc tôi học thi đại học vào năm 1978 cũng là thời còn đi vượt biên nhiều và ... chết cũng nhiều (hu hu hu, đau xót quá), rồi đánh nhau với Campuchea và chiến tranh ở biên giới phía bắc năm 1979, là thời mà bản thân tôi thấy ... ma nhiều nhất. Thật vậy, rùng rợn lắm mà không dám kể ở đây. Rồi thường xuyên bị bóng đè, không phải giống như truyện Bóng đè của tác giả nữ nào đó Nguyễn Hoàng Diệu hay Nguyễn Diệu Hoàng gì đó đâu. Mà là cảm giác bị một bóng đen không rõ nam nữ đè lên mình thực sự, cảm thấy tối xầm và rất khó thở, sau đó tôi phải vùng vẫy, muốn la lên nhưng cũng không la được, rất sợ hãi, mồ hôi ra như tắm, rồi ... bừng tỉnh giữa đêm khuya. Và một cảm giác bàng hoàng, kinh hãi, và hoang vắng, buồn, và cô đơn lạ lùng. Rồi nhìn quanh trong đêm, như hàng bầy ma quái xung quanh, rồi những động tĩnh trong đêm, như tiếng chân người, tiếng mèo kêu như trẻ em khóc .... Viết đến đây tôi cũng bắt đầu thấy ... sờ sợ rồi đó, thật vậy, thì cũng gần 12 giờ đêm rồi còn gì.
Tôi viết entry này vì mấy ngày nay blog của tôi kỳ lạ quá. Cách đây mấy ngày tôi có viết một entry mang tên "Bao nhiêu rồi xác trẻ trôi sông?" về các xác trẻ sơ sinh bị vất ở một con sông ở Trung Quốc. Rồi bỗng nhiên nó ... bị xóa mất, nhưng không phải là tôi xóa! Rồi lại các comments của mọi người, tự nhiên bị mất (mà tôi không xóa, và tác giả của nó cũng không xóa), rồi vài ngày nữa lại hiện ra, rồi lại mất, rồi lại hiện! Lạ quá, và sợ quá đi mất!!!! Giống như ma vậy!
Tôi hỏi bạn bè, người quen. Và được biết mật khẩu của tôi đã bị lấy cắp. Có ai đó theo dõi tôi, chúa ơi! Như một ... người cõi âm, người dấu mặt, đùa rỡn, chọc ghẹo tôi. Hoặc oán thù tôi, theo dõi để ... trả thù cái gì đó chăng? Ôi, tôi sợ quá. Tôi có làm gì đâu? Tôi có tội gì đâu nhỉ?
Đổi mật khẩu ngay đi! Làm các động tác bảo mật! Đăng xuất khỏi mail, blog sau khi truy cập. Thay đổi mật khẩu thường xuyên! Đó là những lời khuyên của bạn bè, người thân. Và tôi đang làm theo, mặc dù sáng nay còn bị một cú kinh hoàng hơn: gmail báo cho tôi biết tài khoản của tôi vừa bị truy cập từ Mỹ! Hacked?
Tôi sẽ làm mọi việc để bảo mật. Và tôi cứ thấy rờn rợn như có ma. Định ... bỏ luôn, không viết blog nữa? Nhưng rồi không đừng được, lại ... mò lên.
Thôi thì sẽ làm giống như thời xa xưa mà bố mẹ tôi hay kể, người sống chung lộn với ma vậy! Mặc cho ma nhảy ùm ùm xuống ao từ trên cây đa. Mặc cho chó gặm xương (người?), mèo kêu khóc, bóng đè. Con người vẫn cứ phải sống. Ma thì vẫn sợ, nên phải tránh đi đêm. Đi thì phải mang đèn, hoặc đi hai người. Nhưng không thể không sống, không thể mãi mãi tránh đi đêm. Và cứ thế, người và ma cứ lẫn lộn. Như tựa một cuốn tiểu thuyết mà tôi đã đọc đâu đó, của Nguyễn Khắc Trường. Mảnh đất lắm người nhiều ma.
Viết để chia sẻ với các bạn bè trên blog này, như lời chào hello sau mấy ngày vắng mặt. Và cũng để dặn các bạn: thôi thì tránh đi đêm để bớt phải gặp ma!
--
Cập nhật ngày 17/4/2010:
Tôi đã phục hồi lại bài "Bao nhiêu rồi xác trẻ trôi sông?" của tôi rồi đó. Mọi người đọc nhé!
PA
Blog này là hậu thân của BlogAnhVu đã bị tôi xóa do một số vấn đề kỹ thuật. Như tên gọi của blog, Just for myself, nó chỉ là nhật ký cá nhân, dù ở dạng mở, nhằm ghi lại những suy nghĩ và cảm xúc của chính tôi về những vấn đề xung quanh mình. Vì là nhật ký mở, tôi cũng chia sẻ đến những người đồng cảm, nhưng không chịu trách nhiệm nếu ai đó lấy bài đi và sử dụng ở nơi khác với những mục đích riêng. Nếu có comment, xin sử dụng ngôn từ hòa nhã, lịch sự, tôn trọng những quan điểm khác biệt.
Cô ơi, cháu không sợ ma mà đọc những điều cô viết xong vẫn thấy... ghê ghê. Mấy hôm trước cháu cũng thấy tiêu đề đấy ("Bao nhiêu rồi xác trẻ trôi sông") trên blog roll ở blog cháu, nhưng vào thì đúng là không thấy gì thật.
Trả lờiXóaCơ mà chính... bài này thì "con ma" vẫn chưa xóa (!?) Những "con ma" làm việc mờ ám sợ nhất là bị phát hiện ra và đề phòng ý cô ạ.
Và mừng quá, không vì thế mà cô thôi viết. :x
Hi Alrie,
Trả lờiXóaỪ, cô quen sống chung với ma rồi cháu ạ, thật vậy. Rồi cũng ... quen đi! Mình cũng không làm gì nó mà :-).
Nên cô sẽ vẫn cứ viết cháu ạ. Cháu vào "đọc và cổ động" blog của cô nhé ;-).
("đọc và cổ động" là một công thức quảng cáo ngày xưa cô vẫn thường nghe đối với một tờ nhật báo nào đó trước năm 1975 cháu ạ).
PA
Hồi nhỏ mình không tin vào ma quỷ, và không hề sợ cho tới một ngày nọ...
Trả lờiXóaĐọc blog của cô tự nhiên ngẫm nghĩ có khi nào một người cõi âm nào đó đang ám mình chăng?
:P
Ma là gì, Hiệp và Alrie có biết không?
Trả lờiXóaĐịnh nghĩa đây, lấy từ wordnet:
a mental representation of some haunting experience
sự thể hiện trong đầu một trải nghiệm khó quên/ám ảnh
Nếu vậy, thì xung quanh ta ma nhiều lắm nhỉ?
PA
Cuốn tiểu thuyết Mảnh đất lắm người nhiều ma của Nguyễn khắc Trường. Đọc xong quyển này thì cảm giác sợ ma mất tiêu. Vì mảnh đất đó đáng sợ hơn Ma gấp nhiều lần. Không thể so sánh được
Trả lờiXóaCám ơn bameque (bà mẹ quê?) về tên tác giả cuốn Mảnh đất lắm người nhiều ma. Và đồng ý là người còn đáng sợ hơn ma, trong cuốn tiểu thuyết cũng vậy mà bên ngoài cũng thế.
Trả lờiXóaMà nếu thế, thì lại càng không có lý do gì để sợ ma, đúng không?
PA
Chị hãy một lần đối diện với ma đi, chị sẽ không còn sợ ma nữa.
Trả lờiXóaSG nói đúng lắm! Chị đang cố gắng thể hiện là mình không sợ ma đây em ạ! Nhưng mà ... vẫn cứ thấy ... ghê ghê, giống như Alrie. ;-)
Trả lờiXóaPA