Tôi đang viết những dòng này trong quán cafe, một loại cafe internet, ngồi để uống thì ít mà để làm việc thì nhiều. Ngồi, giữa một cuộc họp và một bữa ăn trưa (business lunch). Là những điều mà tôi chẳng thích làm tí nào, nhưng vẫn phải làm, vì ... trách nhiệm với công việc. Vì vai trò đặt ra phải làm thế.
Như hôm qua, sau một ngày làm việc dài lê thê - buổi sáng đi dạy, sau một đêm thức để soạn bài đến gần 3 giờ sáng; buổi chiều làm việc căng thẳng để chuẩn bị cho một cuộc họp quan trọng tuần sau - về đến nhà hơn 5 giờ, mệt không thở được, mà 6 giờ lại phải đi ăn tối, để tiếp một đoàn khách nước ngoài từ Philippines đến. Chỉ muốn cáo bệnh, không đi. Nhưng cũng phải cố, mà khi xuất hiện gặp khách, thì mặt vẫn ... tươi như hoa. Mặc dù cả sự "tươi như hoa" ấy nữa, cũng là một nỗ lực làm tốn rất nhiều năng lượng của tôi.
Tự hỏi, sao mình phải làm việc nhiều như thế để làm gì nhỉ? Làm, vì khi nhận lời thấy rằng mình có thể đóng góp. Làm, vì đã lỡ nhận lời rồi nên phải theo đuổi. Làm, vì sợ rằng nếu từ chối một lần thì những lần sau cơ hội sẽ không đến với mình nữa. Làm, vì nghĩ có thể có tiếng nói và chỗ đứng để còn có thể giúp đỡ người thân, bạn bè, đồng nghiệp. Làm, vì khi làm rồi thì có những cộng sự, và sự rút lui của mình sẽ ảnh hưởng đến công việc chung ...
Nên cả đời cứ quay cuồng trong đống công việc ngổn ngang. Và đôi khi thì chìm nghỉm trong đống công việc tưởng như không sao giải quyết nổi. Mỗi lần như thế, lại thề "xong lần này sẽ tự giải thoát mình ra khỏi những ràng buộc của công việc". Rồi khi thoát ra được, nguôi nguôi, quên đi rồi thì đâu lại hoàn đó.
Khổ thật đấy. Có phải đó là cái giá của kiếp người không?
Nhưng để làm gì cơ chứ? Bởi vì ai rồi cũng sẽ ra đi. Như một comment của BS Hải bạn tôi sáng nay, về một BS trưởng khoa gì đó ở BV Chợ Rẫy, đang đọc báo thì ra đi. Đột ngột, và đơn giản như vậy đó.
Tôi nhớ bài thơ tôi học thời còn học đại học mà tôi đã dịch, xin chép lại đây để kết thúc bài này về cõi nhân sinh. Anh Thịnh của AV78 ơi, nếu có đọc entry này thì góp ý cho bản dịch của PA thêm với nhé, mà hình như anh Thịnh cũng có dịch bài này đúng không? Trí nhớ PA bây giờ không còn tốt như ngày xưa nữa, 50 rồi còn gì.
Thủy triều lên thủy triều dần xuống
Chim gọi bầy khắc khoải, bóng chiều buông
Bờ cát dài xa thẳm, trên đường
Lữ khách vội bước chân về phố vắng
Và thủy triều lên, thủy triều dần xuống.
Đêm xuống rồi, những mái nhà im ắng
Chỉ còn vang tiếng biển gọi trong đêm
Những đợt sóng nhấp nhô, chậm rãi, êm đềm
Xóa sạch hết dấu chân trên bờ cát.
Và thủy triều lên, thủy triều dần xuống.
Trời hửng rồi, vang trong chuồng ngựa hí
Khi người phu vội vã thắng yên cương.
Lại một ngày sang, lại lên đường
Nhưng đâu rồi, hôm nay, lữ khách?
Và thủy triều lên, thủy triều dần xuống!
Blog này là hậu thân của BlogAnhVu đã bị tôi xóa do một số vấn đề kỹ thuật. Như tên gọi của blog, Just for myself, nó chỉ là nhật ký cá nhân, dù ở dạng mở, nhằm ghi lại những suy nghĩ và cảm xúc của chính tôi về những vấn đề xung quanh mình. Vì là nhật ký mở, tôi cũng chia sẻ đến những người đồng cảm, nhưng không chịu trách nhiệm nếu ai đó lấy bài đi và sử dụng ở nơi khác với những mục đích riêng. Nếu có comment, xin sử dụng ngôn từ hòa nhã, lịch sự, tôn trọng những quan điểm khác biệt.
Còn làm việc là còn hạnh phúc. Mai sau ngồi 1 chỗ sẽ đau khổ lắm đấy. Đừng than. Khà khà.
Trả lờiXóaVâng, cám ơn bác.
Trả lờiXóaĐúng là được làm việc là hạnh phúc. Nhưng làm quá nhiều, như trâu bò, như nô lệ, không được độc lập suy nghĩ và không được tự do nêu ý tưởng thì không thể là niềm vui được.
Nhưng thôi, hãy vui với những gì mình có phải không bác?
Mà nếu tôi nghỉ hưu thì tôi cũng không thể ngồi không đâu bác ạ. Tôi cũng phải làm cái gì đó chứ. Nhưng không làm quần quật nữa, mà làm cái mình muốn, khi nào mình muốn, và cho những người mình muốn. Chà, một ước mơ nho nhỏ nhưng coi bộ cũng không dễ bác nhỉ?
PA