Và niềm đau vẫn cứ mưng mủ lở loét cho đến tận bây giờ ....
Không, niềm đau của tôi không chỉ vì mất đảo. Tôi đau nhiều hơn vì hồi ấy, năm 1988, là một người dân của TP HCM rực rỡ tên vàng, một trí thức trẻ đang giảng dạy tại ĐH Tổng hợp đầy truyền thống cách mạng, mà tôi hoàn toàn không biết gì về những nỗi đớn đau cay đắng xảy ra cho những người lính giữ biển giữ đảo cho quê hương. Tôi không biết, không phải vì tôi không muốn biết, mà vì toàn bộ dân Việt đã bị tước mất quyền được biết về những gì đang xảy ra trên tổ quốc của mình. Để mãi đến bây giờ niềm đau ấy mới được len lén thừa nhận, rụt rè bộc lộ ra. Như trong những bài thơ này.
Uất nghẹn quá! Tôi không còn lời gì để nói thêm nữa.
Xin chia sẻ với các bạn đọc chùm thơ về Gạc Ma đăng trên Tuổi Trẻ hôm nay. Và cám ơn TT đã rụt rè, len lén đăng những bài thơ ấy lên để nói lên cảm xúc của những người dân Việt như tôi.
(Có nhiều không, những người đang đau cái đau Gạc Ma giống như tôi, nhỉ?)
http://tuoitre.vn/tin/van-hoa-giai-tri/20160131/gac-ma-dem-ay-ta-dau-bien-khong-xanh-nua-chi-rau-rau-tang/1047352.html
---------
Gạc Ma. Đêm ấy. Ta đau Biển không xanh nữa, chỉ rầu rầu tang Một con tàu cuối vỡ tan Một vầng trăng cuối, đang nhàn nhạt. Trôi
Sau đêm hôm ấy. Ta thôi Không còn tin chuyện xa vời viển vông Đảo này đảo của cha ông Bao nhiêu máu đã nhuốm hồng mắt đêm?
Bạn đi. Đau tuổi. Đau tên Không hồn. Chẳng vía để lên Niết Bàn Tiếng con thơ. Xé không gian Mẹ không khóc được. Chỉ giàn giụa thôi!
Gạc Ma. Đêm ấy. Ta trôi Theo màu cờ đỏ có đôi nhạn hồng Sáng thăm thẳm. Chiều mênh mông Xin về đây ngọn gió đồng hôm xưa Gọi hồn lính trẻ trong mưa Bềnh bềnh con sóng... Ai vừa thả hoa
Sau đêm hôm ấy. Ta xa Chiếc giường ọp ẹp vợ ta vẫn nằm Ở đây làm gió, làm trăng Giữ yên cái cõi xa xăm... Bạn về!
Gửi theo chim én lời thề Gửi theo cả cỏ bờ đê trăng vàng Người phương xa có nhớ làng Cỏ bờ đê với trăng vàng vẫn đây
Người phương xa biết Tết này Trở về lá cỏ trên tay đêm nào Trăng bờ đê vẫn ngọt ngào Cỏ bờ đê vẫn đan vào nhớ thương
Đan thành tấm áo trong sương Có bao nhiêu nỗi vấn vương không về Gửi theo chim én lời thề Gửi theo cả cỏ bờ đê trăng vàng
Người phương xa có nhớ làngCỏ bờ đê với trăng vàng ở đâu ?!
Không, niềm đau của tôi không chỉ vì mất đảo. Tôi đau nhiều hơn vì hồi ấy, năm 1988, là một người dân của TP HCM rực rỡ tên vàng, một trí thức trẻ đang giảng dạy tại ĐH Tổng hợp đầy truyền thống cách mạng, mà tôi hoàn toàn không biết gì về những nỗi đớn đau cay đắng xảy ra cho những người lính giữ biển giữ đảo cho quê hương. Tôi không biết, không phải vì tôi không muốn biết, mà vì toàn bộ dân Việt đã bị tước mất quyền được biết về những gì đang xảy ra trên tổ quốc của mình. Để mãi đến bây giờ niềm đau ấy mới được len lén thừa nhận, rụt rè bộc lộ ra. Như trong những bài thơ này.
Uất nghẹn quá! Tôi không còn lời gì để nói thêm nữa.
Xin chia sẻ với các bạn đọc chùm thơ về Gạc Ma đăng trên Tuổi Trẻ hôm nay. Và cám ơn TT đã rụt rè, len lén đăng những bài thơ ấy lên để nói lên cảm xúc của những người dân Việt như tôi.
(Có nhiều không, những người đang đau cái đau Gạc Ma giống như tôi, nhỉ?)
http://tuoitre.vn/tin/van-hoa-giai-tri/20160131/gac-ma-dem-ay-ta-dau-bien-khong-xanh-nua-chi-rau-rau-tang/1047352.html
---------
Gạc Ma sau đêm ấy
(Kính tặng
64 chiến sĩ đã ngã xuống năm 1988)Gạc Ma. Đêm ấy. Ta đau Biển không xanh nữa, chỉ rầu rầu tang Một con tàu cuối vỡ tan Một vầng trăng cuối, đang nhàn nhạt. Trôi
Sau đêm hôm ấy. Ta thôi Không còn tin chuyện xa vời viển vông Đảo này đảo của cha ông Bao nhiêu máu đã nhuốm hồng mắt đêm?
Bạn đi. Đau tuổi. Đau tên Không hồn. Chẳng vía để lên Niết Bàn Tiếng con thơ. Xé không gian Mẹ không khóc được. Chỉ giàn giụa thôi!
Gạc Ma. Đêm ấy. Ta trôi Theo màu cờ đỏ có đôi nhạn hồng Sáng thăm thẳm. Chiều mênh mông Xin về đây ngọn gió đồng hôm xưa Gọi hồn lính trẻ trong mưa Bềnh bềnh con sóng... Ai vừa thả hoa
Sau đêm hôm ấy. Ta xa Chiếc giường ọp ẹp vợ ta vẫn nằm Ở đây làm gió, làm trăng Giữ yên cái cõi xa xăm... Bạn về!
Màng nhện
Tôi bảo này gió ơi,
Ở chỗ này có cái màng nhện
Cái màng nhện nhỏ thôi
Chắc là của con nhện nhỏ
Nó một mình dệt tối hôm qua
Màng dệt xong mà không thấy nó
Chắc không ưng nên nó bỏ đi rồi
Cái màng nhện trông chừng buồn bã
Mới tinh khôi đã hoang phế vội vàng
Gió đung đưa hãy đung đưa khẽ nhé
Kẻo vô tình làm rách cả hoa văn
Tôi bảo này nắng ơi,
Ở chỗ này âm thầm quạnh quẽ
Sương đêm còn u uẩn đường tơ
Nắng hãy ngó vào đây một tí
Sự lãng quên sẽ tan biến tức thì
Mỗi ô trống sẽ lấp đầy ngọc quý
Giữ cho bền một sáng tác phù du
Tôi sẽ lặng yên ngắm nhìn thật kỹ
Biết đâu kiếp nào tôi hóa nhện thờ ơ.
Người xa quê có nhớ làng
Đan mùa xuân ở khắp trời
Con chim én nhỏ như người phương xa
Trở về có mỗi mình ta
Người phương xa, người phương xa có về...Gửi theo chim én lời thề Gửi theo cả cỏ bờ đê trăng vàng Người phương xa có nhớ làng Cỏ bờ đê với trăng vàng vẫn đây
Người phương xa biết Tết này Trở về lá cỏ trên tay đêm nào Trăng bờ đê vẫn ngọt ngào Cỏ bờ đê vẫn đan vào nhớ thương
Đan thành tấm áo trong sương Có bao nhiêu nỗi vấn vương không về Gửi theo chim én lời thề Gửi theo cả cỏ bờ đê trăng vàng
Người phương xa có nhớ làngCỏ bờ đê với trăng vàng ở đâu ?!
LÊ HÒA - NGUYỄN THỊ HẢI - NGUYỄN HƯNG HẢI
http://tuoitre.vn/tin/van-hoa-giai-tri/20160131/gac-ma-dem-ay-ta-dau-bien-khong-xanh-nua-chi-rau-rau-tang/1047352.html
Trả lờiXóa