Mấy ngày nay trời SG cứ mưa, mưa mãi ...
Mưa rả rích suốt buổi sáng, ngồi nhà chờ mưa tạnh để đi làm nhưng "trời chẳng chiều người", đợi mãi mà mưa không tạnh, chắc chắn là rồi sẽ đành phải chui vào chiếc áo mưa còn ướt từ chiều tối hôm trước, để đến nơi làm trong cơn mưa rả rích thôi.
Tôi sợ đi xe gắn máy khi trời mưa, vì đường trơn, kiếng (mắt, không phải kiếng xe hơi) ướt, mắt mờ, rất dễ bị tai nạn. Mà đối với tôi tai nạn không chỉ đến từ bên ngoài, mà còn từ bên trong: những đi trong mưa, dù là đi xe gắn máy, cái đầu óc lơ mơ, thi sĩ nửa mùa của tôi lại hay chạy đi vơ vẩn, nhìn đường phố trong mưa.
Nhìn những bà cụ già ướt lóp ngóp ngồi dưới tấm bạt căng để che mưa, bên dưới là mấy củ khoai, mấy nải chuối ... để bán cho người qua đường. Nhìn những chiếc áo mưa đủ màu sắc trên đường, đa số là những màu tối, trung tính như màu xanh đen, màu "đỏ đô", nhưng đôi khi cũng có những chiếc áo màu vàng chanh rực rỡ, màu hồng/hường (?) hay màu đỏ của thuốc đỏ mà có người gọi là màu đỏ máu (!) chói cả mắt.
Nhìn, và quên đi là mình đang chạy xe, cứ để chiếc xe đưa mình tới trong giòng người, đầu óc tê dại đi, cho đến khi có một chiếc xe vọt qua mặt để dành đường, chạy sát đến suýt quẹt vào xe mình, tôi mới giật mình tỉnh dậy khỏi cơn mơ ngắn ấy. Nguy hiểm thực sự.
Nên thường là tôi không đi trong mưa, dù đi như thế cũng có cái thú của nó (thú, cho nên mới nguy hiểm). Và sáng nay cũng vậy, Trong khi chờ trời mưa tạnh, tôi viết lăng nhăng vài giòng lên blog cho qua thời gian.
Và nhớ bài thơ Mưa, mưa mãi của Lưu Trọng Lư mà tôi rất thích, nên đăng lên đây cho mọi người cùng đọc lại.
Mưa mãi mưa hoài
Mưa rả rích suốt buổi sáng, ngồi nhà chờ mưa tạnh để đi làm nhưng "trời chẳng chiều người", đợi mãi mà mưa không tạnh, chắc chắn là rồi sẽ đành phải chui vào chiếc áo mưa còn ướt từ chiều tối hôm trước, để đến nơi làm trong cơn mưa rả rích thôi.
Tôi sợ đi xe gắn máy khi trời mưa, vì đường trơn, kiếng (mắt, không phải kiếng xe hơi) ướt, mắt mờ, rất dễ bị tai nạn. Mà đối với tôi tai nạn không chỉ đến từ bên ngoài, mà còn từ bên trong: những đi trong mưa, dù là đi xe gắn máy, cái đầu óc lơ mơ, thi sĩ nửa mùa của tôi lại hay chạy đi vơ vẩn, nhìn đường phố trong mưa.
Nhìn những bà cụ già ướt lóp ngóp ngồi dưới tấm bạt căng để che mưa, bên dưới là mấy củ khoai, mấy nải chuối ... để bán cho người qua đường. Nhìn những chiếc áo mưa đủ màu sắc trên đường, đa số là những màu tối, trung tính như màu xanh đen, màu "đỏ đô", nhưng đôi khi cũng có những chiếc áo màu vàng chanh rực rỡ, màu hồng/hường (?) hay màu đỏ của thuốc đỏ mà có người gọi là màu đỏ máu (!) chói cả mắt.
Nhìn, và quên đi là mình đang chạy xe, cứ để chiếc xe đưa mình tới trong giòng người, đầu óc tê dại đi, cho đến khi có một chiếc xe vọt qua mặt để dành đường, chạy sát đến suýt quẹt vào xe mình, tôi mới giật mình tỉnh dậy khỏi cơn mơ ngắn ấy. Nguy hiểm thực sự.
Nên thường là tôi không đi trong mưa, dù đi như thế cũng có cái thú của nó (thú, cho nên mới nguy hiểm). Và sáng nay cũng vậy, Trong khi chờ trời mưa tạnh, tôi viết lăng nhăng vài giòng lên blog cho qua thời gian.
Và nhớ bài thơ Mưa, mưa mãi của Lưu Trọng Lư mà tôi rất thích, nên đăng lên đây cho mọi người cùng đọc lại.
Lòng biết nhớ thương ai
Trăng lạnh về non không trở lại
Mưa chi mưa mãi
Trăng lạnh về non không trở lại
Mưa chi mưa mãi
Lòng nhớ nhung hoài
Nào biết nhớ nhung ai
Mưa chi mưa mãi
Buồn hết nửa đời xuân
Mộng vàng không kịp hái
Mưa mãi mưa hoài
Nào biết trách ai
Phí hoang thời trẻ dại
Mưa hoài mưa mãi
Lòng biết tìm ai
Cảnh, tưởng đầy nơi quan tái.
Mưa chi mưa mãi
Buồn hết nửa đời xuân
Mộng vàng không kịp hái
Mưa mãi mưa hoài
Nào biết trách ai
Phí hoang thời trẻ dại
Mưa hoài mưa mãi
Lòng biết tìm ai
Cảnh, tưởng đầy nơi quan tái.
Mưa ở SG, như vậy đó. Nhưng thực ra, ở miền Trung ngoài kia, là bão lụt, là nguy cơ động đất ở gần sông Tranh, thảm cảnh chết người, màn trời chiếu đất. Hết năm này sang năm khác. Trong khi dọc bờ biển miền Trung bây giờ cơ man là resort sang trọng.
Ai ở trong các resort đó nhỉ? Và những thành quả của phát triển kinh tế bao nhiêu năm nay ai là người hưởng nhỉ? Chắc không phải là những người dân ở vùng thủy điện xả lũ hàng năm, không phải những người dân ở gần thủy điện Sông Tranh vốn được khẳng định là an toàn nhưng giờ đây người dân đang phải hối hả dựng nhà bằng tre nứa để ở để sống chung với động đất!
Và danh sách những lo âu, những hiểm họa đang rình rập người dân vẫn còn có thể tiếp tục kéo dài mãi.
Ai ở trong các resort đó nhỉ? Và những thành quả của phát triển kinh tế bao nhiêu năm nay ai là người hưởng nhỉ? Chắc không phải là những người dân ở vùng thủy điện xả lũ hàng năm, không phải những người dân ở gần thủy điện Sông Tranh vốn được khẳng định là an toàn nhưng giờ đây người dân đang phải hối hả dựng nhà bằng tre nứa để ở để sống chung với động đất!
Và danh sách những lo âu, những hiểm họa đang rình rập người dân vẫn còn có thể tiếp tục kéo dài mãi.
Trời SG thì cứ mưa. Mưa, mưa mãi ....