Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2014

Thứ bảy, đọc lại một bài thơ cũ

Bài thơ ấy tôi đã biết rất lâu, từ trước năm 1975. Năm ấy, tôi còn là thiếu niên, chỉ mới 14, 15 tuổi.

Tuổi 14, 15 thì tất nhiên chỉ là con nít, mà thậm chí là "con nít rặt" vì hồi ấy tôi học trường nữ sinh Gia Long, một ngôi trường cổ và nghiêm khắc, thậm chí cả giáo viên (hồi ấy gọi là giáo sư trung học) cũng hầu như không có bóng nam giới, còn học sinh thì đương nhiên chỉ là con gái vì là trường nữ trung học. Tôi nhớ hồi lớp 6 học môn Công dân với cô Uyển, cô kể là nhà cô có 8 cô con gái, lại dạy ở trường nữ, cả học sinh lẫn đồng nghiệp đều là phụ nữ, cho nên cô sống trong một thế giới toàn là đàn bà, chỉ trừ có ông chồng cô là đàn ông thôi! (Chà, bây giờ nghĩ lại, không biết cô có bao giờ thốt lên câu: "May mà có anh, đời còn dễ thương" không ấy nhỉ?)

Bà chị tôi lúc ấy cũng đang học Gia Long, nhưng mà học lớp lớn, học vào buổi sáng. Lúc ấy, chị tôi đang học lớp 12, cỡ 19 tuổi (vì chị học trễ 1 năm). Và ở tuổi ấy là tuổi mộng tuổi mơ, chị lại đang có bạn trai (chị tôi hồi ấy đào hoa phải biết, có bao nhiêu anh theo đuổi, mà bây giờ có khi cũng thế, chẳng bù cho tôi, chán ngắt, chỉ biết đi học, đi làm, không thì ở nhà, vùi đầu đống sách uổng đời làm ... đàn bà con gái, hic!), nên bao nhiêu thơ tình đông tây kim cổ chị đều sưu tầm, chép vào sổ tay, rồi khi cao hứng thì đọc nghêu ngao chỗ này chỗ khác. Thế là tôi ... nhập tâm, vậy thôi.

Bài thơ ấy là một trong những bài tôi thuộc theo kiểu như vậy. Từ lâu lắm rồi tôi vẫn nhớ mấy câu thơ đại khái như sau: Tháng chín mưa dầm trên mái ngói ... Con đường tình tự cỏ cây vàng ... Hái nụ tình hồng nghe rất lạ ... .Mới biết yêu nhau thế cũng vừa ....

Rất dễ thương, rất thơ mộng, rất nhẹ nhàng, mà cũng thật là mới mẻ, phải không các bạn? Hồi ấy, tôi chỉ biết nghe và nhớ những câu thơ mà mình thích, chứ không hề biết tìm tên bài thơ hoặc tên tác giả, cũng chẳng nghĩ đến việc chép lại cả bài thơ. Nên đến giờ, có nhiều câu thơ vẫn nằm trong ký ức tôi mà tôi không cách nào tìm lại được tác giả hoặc tác phẩm, đành cứ tuôn ra khi có dịp mà không thể nêu được nguồn của bài thơ.

Nhưng may quá, một ngày kia người ta sáng chế ra Internet và google search. Thế là những mẩu ký ức vụn của tôi bỗng dần được kết nối lại thành mảng, thành miếng đầy đủ. Ví dụ như bài thơ mà tôi mới nhắc đến ở trên. Tựa của nó là Thu mênh mông của Phạm Khánh Vũ, tôi mới tìm thấy ở đây: http://tuongtri.com/category/pham-khanh-vu/. Mà không chỉ có bài Thu mênh mông, còn nhiều bài thơ hay khác nữa.

Thơ hay, thì phải để cho người đọc cảm nhận, chứ không nên bình luận nhiều. Well, cũng có trường hợp bài bình thơ còn hay hơn cả bài thơ, nhưng tôi không có được cái tài ấy. Nên tốt nhất là tôi shut up, để sự yên tĩnh cho các bạn thưởng thức bài thơ.

Nó đây, xin mời các bạn, một buổi sáng se se lạnh ở Sài Gòn. Không còn là thu nữa, vì đã giữa tháng 12, trời đã sang đông. Nhưng ở SG làm gì có mùa đông, nên thôi, ta hãy xem như trời SG đang vào thu, một mùa thu mênh mông, lãng đãng ...

Đây, hãy đọc, và nhớ rằng SG cũng đã từng có một thời hoa mộng, cũng như trong mỗi đời người cũng có một thời như thế. Tôi thì qua rồi, nhưng ai cấm mình ngồi nhớ lại nhỉ? Suy cho cùng, thời hoa mộng của mỗi người là cực ngắn, chỉ có ký ức về nó là dài thôi.

Ôi, SG một thời hoa mộng của tôi ....

THU MÊNH MÔNG

Tháng chín mưa dầm trên mái ngói
Người ra đi chia nửa trời sầu
Chẳng lẽ như chim lười biếng hót
Mà người thì thôi đã quên nhau


Tôi về nghe thu rơi với mộng
Nắng vàng hiu hắt ngủ bên hiên
Ngẩn ngơ lá rụng trong hồn mỏng
Nụ cười thơm ngát giấc man thiên


Hay đã xa rồi mưa dưới gót
Con đường tình tự cỏ cây vàng
Tháng chín tôi về hoa lá khóc
Nhớ người nước mắt nhỏ mênh mang


Hái nụ tình hồng nghe rất lạ
Thương áo người xanh buổi tiễn đưa
Tay đan đứng dưới chùm lá nõn
Mới biết yêu nhau thế cũng vừa


Người đi mùa dâu vàng năm ngoái
Nên có khi buồn như hôm nay
Một mình nghe cả mùa thu tới
Đôi mắt tình không cứ thở dài


Tháng chín tôi về xa như gió
Chút lòng cuồng ngã giữa chiêm bao
Nhớ áo xanh ngày xưa quá đỗi
Ngoài trời mưa gõ nhịp mưa mau


Tháng chín vàng đôi tay ngưỡng vọng
Ôi khóm tường vi đứng ngậm ngùi
Người đi thuở ấy không còn nhớ
Mưa hồng rơi xuống xót xa tôi.


PHẠM KHÁNH VŨ
( 1974)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Đây là blog cá nhân, mong các bạn chỉ đưa những nhận xét ôn hoà, không cực đoan, không kích động hận thù, và tôn trọng sự khác biệt, để không gây rắc rối, bất lợi cho chủ blog.