Bài thơ lạ lùng, ám ảnh, chẳng biết viết từ lúc nào và có tựa đề là gì, đã được đăng ở đâu. Tôi tìm được nó trong bài tham luận của nhà thơ Nguyễn Việt Chiến, ở đây.
Đọc qua một lần, và không thể quên. Những hình tượng kỳ quái, những ý tưởng dị kỳ, tưởng chừng như vô nghĩa. Nhưng lại cũng rất có ý nghĩa, một ý nghĩa gì đó vừa rõ ràng lại vừa mơ hồ. Một sự ám ảnh, một cảm giác lo sợ, đớn đau.
Chép lên đây để lưu lại, để đọc, và để chia sẻ với mọi người. Và cám ơn nhà thơ NVC đã viết bài tham luận ấy, và đăng lên blog của mình. Một bài tham luận về thơ, một thứ có lẽ gần tuyệt chủng, giống như chim sâm cầm vậy. Như chính NVC đã viết trong một bài thơ của mình.
-------------
Bây giờ
Hai đạo quân đã giết hết nhau
Tiếng trống cuối cùng đã bặt
Người ngựa đều ngã gục
Chỉ còn con quạ xám đậu trên bờ
Bây giờ
Thành Cổ Loa đã mất
Trước mặt là biển rộng
An Dương Vương tóc bạc phơ
Lưỡi gươm đưa
Lòng ngọc trai máu thắm
Bây giờ
Người sao Hoả mắt đèn pha
Lưỡi dài bạch tuộc
Đã tràn xuống đen ngòm mặt đất
Cánh tay ai
Mọc trên tường đá rắn
Ai giấu dao găm trong áo choàng
Đi giữa những hình ma-nơ-canh
Những xe hơi điên cuồng
Tay chắp lại như đòi như cầu khẩn
Điệu dân ca mềm mà đáu đớn
Bây giờ
Rừng đen mặt nạ sắt
Vắng hoang trong mưa rào
Nằm sóng xoài cô gái nước da nâu
Hoa cúc xuyên qua miệng
Bây giờ
Em trụi trần dưới vòm cây tối đen
Ngực đồi trăng ướt đẫm
Tay chập chờn lửa sáng
Nhưng đã muộn lắm rồi ôi muộn lắm
Vực sâu đã mở ra
Chôn cả lời trăng trối của mùa thu
Một chiếc lá khổng lồ đỏ thắm
Blog này là hậu thân của BlogAnhVu đã bị tôi xóa do một số vấn đề kỹ thuật. Như tên gọi của blog, Just for myself, nó chỉ là nhật ký cá nhân, dù ở dạng mở, nhằm ghi lại những suy nghĩ và cảm xúc của chính tôi về những vấn đề xung quanh mình. Vì là nhật ký mở, tôi cũng chia sẻ đến những người đồng cảm, nhưng không chịu trách nhiệm nếu ai đó lấy bài đi và sử dụng ở nơi khác với những mục đích riêng. Nếu có comment, xin sử dụng ngôn từ hòa nhã, lịch sự, tôn trọng những quan điểm khác biệt.
Thứ Bảy, 10 tháng 12, 2011
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Trong di cảo của Lưu Quang Vũ có một bài không đề viết từ 1972 :
Trả lờiXóaNhững kẻ nào đã gây ra tội ác
Những kẻ nào đã để tội ác gây ra
Những chính khách những nhà thơ
Những bộ óc chế súng bom hủy diệt
Các tư tưởng cầm quyền các nước
Lãnh tụ tối cao của mọi đảng trên đời.
Các ông kêu :vì hạnh phúc con người.
Nay con người chết đi
Cái phúc ấy ai dùng được nữa !
Chục chiếc B52
Không đổi được một trẻ nghèo Ngõ Chợ
Không thể nhân danh bất cứ cái gì
Bắt máu vạn dân lành phải đổ.