Blog này là hậu thân của BlogAnhVu đã bị tôi xóa do một số vấn đề kỹ thuật. Như tên gọi của blog, Just for myself, nó chỉ là nhật ký cá nhân, dù ở dạng mở, nhằm ghi lại những suy nghĩ và cảm xúc của chính tôi về những vấn đề xung quanh mình. Vì là nhật ký mở, tôi cũng chia sẻ đến những người đồng cảm, nhưng không chịu trách nhiệm nếu ai đó lấy bài đi và sử dụng ở nơi khác với những mục đích riêng. Nếu có comment, xin sử dụng ngôn từ hòa nhã, lịch sự, tôn trọng những quan điểm khác biệt.
Thứ Ba, 6 tháng 7, 2010
Rau muống ơi!
Hình từ mạng yahoo, gốc của báo Thanh Niên (hình như thế)
Lẽ ra, tôi không viết bài về rau muống nữa. Trên blog này chưa có đề tài nào mà tôi viết lại đến 2 lần, chứ đừng nói là 3 lần. Trước đây có một lần tôi viết đề tài "cá", thấy mọi người quan tâm lắm, định viết thêm một bài, vậy mà sau đó tôi cũng bỏ không viết, vì hết hứng! Tính tôi hay thay đổi, như một số người có biết tôi vẫn nói (chỉ có điều, càng thay đổi thì lại càng giống như cũ - the more things change, the more things stay the same mà lại!)
Vậy mà rau muống thì tôi đã viết đến 2 lần liên tiếp, và bây giờ lại viết đến lần thứ 3 (mà có thể còn chưa hết), chứng tỏ đối với tôi rau muống là một đề tài rất quan trọng, và thân thiết. Vì, đã rõ rồi còn gì nữa, tôi là Bắc Kỳ rau muống mà.
Anh đi Anh nhớ quê nhà
Nhớ canh rau muống, nhớ cà dầm tương!
Có ai để ý không nhỉ, tôi viết hoa chữ "Anh" trong câu ca dao, Anh đây là Phương Anh ấy! ;-) À còn cái khoản cà dầm tương, hôm nào tôi cũng phải viết một mẩu mới được. Tôi nhớ, hồi ở Úc mấy năm trời đằng đẵng, tôi có cô bạn người Hà Nội chuyên mua trái olive muối về ăn với cơm, tôi thấy lạ, cô ấy bảo vì thèm ăn cà muối quá mà không biết làm sao, nên thấy lọ olive muối bèn mua về ăn thử, thấy cũng dòn dòn, vị mằn mặn chua chua, cũng hơi giống, ăn cho đỡ thèm. Đúng là ... bó tay về sự sáng tạo kiểu nông dân của người Việt thật đấy nhỉ!
Quay trở lại rau muống. Tôi buộc phải nhắc đến rau muống vì đây là một món mà gia đình tôi hay ăn, vì thói quen hay vì thích hay vì hà tiện tôi cũng chẳng rõ nữa. Nhưng mấy hôm nay đọc báo về công nghệ trồng rau muống "hiện đại" của VN, trong đó rau muống bị "thuốc" đi "thuốc" lại đến 5 lần trước khi ra đến chợ để rồi những người như tôi mua về và chế biến cho gia đình ăn (với tất cả tấm lòng của một bà nội trợ Bắc, khô khan cứng rắn bên ngoài nhưng đầy những tình cảm dịu dàng ở bên trong, trời ơi, tôi đang nói về chính tôi đó, có ai tin được không nhỉ?!!). Quả thật không thể không bật lên tiếng kêu đau xót đó: Rau muống ơi là rau muống ơi!
Ai chưa đọc, xin đọc ở đây này, và đây nữa. Tôi đang vội, nên không viết được nữa, nhưng sẽ còn trở lại đề tài này. Chỉ ghi nốt một vài ý tưởng tản mạn cuối cùng: hôm nay trên đoạn đường từ nhà đến cơ quan, tôi có nhìn thấy mấy đám rau muống chắc là mọc hoang bên bờ sông Sài Gòn (tôi nhìn thấy ở gần chân cầu Sài Gòn). Lại nhớ đến những hình rau muống mọc dại ở Mỹ, bang Texas hay đâu đó, và "cuộc chiến" rau muống của người Việt trên đất Mỹ để rau muống từ chỗ bị cấm được trở lại vị trí được thừa nhận như một loại rau ăn phổ biến (và đắt tiền, như Ba8 đã nêu trong một comment nào đó).
Còn VN, từ một loài rau truyền thống và được mọi người yêu quý như vậy, rau muống đang đối đầu với sự tẩy chay của những người tiêu dùng ngay trên quê hương mình (chứ như thế này ai mà dám ăn nữa?). Chúng ta đang tự biến rau muốn thành một loại thuốc độc với cách "chăm sóc" của mình. Cũng giống như chúng ta đang biến trẻ em VN, bản chất thông minh chịu khó, cần cù chất phác, trở thành những loài rau muống bị "thuốc" với nền giáo dục của chúng ta. Doping xảy ra khắp nơi như thế này, cả trong nông nghiệp, trong thể thao, và trong giáo dục vậy sao?
Chợt nảy ra một ý nghĩ: rau muống cũng giống như người Việt. Thân phận rau muống ở VN với rau muống ở Mỹ cũng tương tự thân phận rau muống ở 2 nơi. Lại nảy ra một cái tựa entry mới nữa: Rau muống và thể chế! Không hiểu tôi có bao giờ tìm được hứng thú, và có lẽ một chút dũng cảm nữa, để khởi đầu và hoàn tất cái entry mới này không? (hic hic).
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Tôi có mảnh đất trồng đủ lọai rau giống đem từ VN sang.
Trả lờiXóaRau muống tôi trồng bón bằng "manure" tuới bằng "running water" Rau rất là tuơi và xanh trông rất mê. Nhưng thú thật tôi lại không biết ăn rau muống nên tòan cắt đem đi biếu.
Xem hai cái link của chị về cách trồng rau muống ở VN thì qủa là "hãi" thật.
Đọc tin Việtnam mãi rồi đâm ra cứ thắc mắc là VN hiện còn có cái gì "Thật" không?
Xem bản tin của các cháu trong bệnh viện rồi Nhìn tin ông chủ tịch Hà Giang sao sót xa qúa. hơn 4000 năm văn hiến và 1000 năm Thăng Long mà tự háo thế sao?
Choi (4X)
Tôi cũng khoái rau muống nhất trong các loại rau của mình,cho dù tôi là người miền Nam, cho nên khi rau muống bị "ô nhiễm", tôi cố gắng ăn rau sạch,nhưng mà sao kì quá,rau muống sạch không ngon,dòn bằng rau muống trồng ngoài ruộng.
Trả lờiXóaLàm sao bây giờ, chỉ biết im lặng ?
Kiểu này là khuyến khích mỗi người nên trồng rau ở nhà,tận dụng mọi khoảng trống có thể, trở lại thời tự cung tự cấp ngày xưa :P
Trả lờiXóaChào bác Chơi,
Trả lờiXóaCám ơn bác lại đến "chơi" nhà. Chứng tỏ rau muống là một món hấp dẫn nhiều người, dù bác không ăn rau muống! ;-)
Mà bác ơi, bác đến 4x lận sao? Hic hic, thế này thì phải gọi bằng bác xưng em rồi! Em được cái ít chịu xưng em với ai lắm, vì ở nhà con bé con gái em đã ra một cái luật từ lúc nó mới có vài tuổi: mẹ không được xưng em với ai hết, chỉ xưng em với bố thôi!
"VN có còn cái gì thật không?" Câu hỏi của bác hay lắm. Vẫn còn bác ạ, cuộc sống vẫn phải tiến lên. Cái gì trái quy luật sẽ bị đào thải. Chỉ có điều, ở các nước tiên tiến thì mọi cái nó tốt "because of the system", còn ở VN thì mọi cái tốt đa số là "in spite of the system" mà thôi. Thế mới buồn!
Dear mooncakesg,
Welcome to my home! Bạn người miền Nam, mà thích rau muống, thì có thể làm bạn với tôi, Bắc kỳ rau muống này rồi!
Còn tại sao mà rau muống sạch ăn không ngon thì ... hic hic, chờ thử các bài phóng sự sau xem sao bạn nhé?
Sông,
Vừa đọc comment của em xong thì cô đọc được trên báo nào của ngày hôm nay một bài viết về tận dụng các khoảng trống trong nhà để trồng rau sạch, trong đó "dễ nhất là trồng rau muống" đấy. Vậy thì trào lưu em nhắc đến là sắp xảy ra rồi đó!
Cheers
Chị Phuơng Anh ơi,
Trả lờiXóaCũng late 40 thôi chứ không phải early 4x dâu. Cách xưng hô đâu có phải là cái quan trọng lắm đâu. Cháu gọi bằng Bà mà còn giết bà để lấy tiền đi chơi "game". Vợ gọi chồng bằng "anh ui" mà còn thuồc chồng cho chết (theo các tin trên các báo online của VNExpress).
Tôi không bao giờ quan tâm cả vì con gáiItôi cũng hay gọi tui bằng "Anh" khi 10 giờ tối còn điện thọai gọi tui thay quần áo để các "EM" đón đưa đi xem phim mới.
"ở các nước tiên tiến thì mọi cái nó tốt "because of the system"". Thật ra theo tôi thì con nguời nó tạo ra cái "system" đó. Tôi không dám bàn thêm chỉ sợ lại bị gán cho là bọn "Diễn tiến Hòa Bình".
Xin nhắc những mốc lịch sử:
14 tháng 7 này là kỷ niệm quốc khánh của Pháp và cũng là kỷ niệm ngày ngục Bastiile bị phá năm 1789, và cũng là kỷ niệm một chế độ dân chủ đầu tiên trên thế giới.
VN cũng chỉ còn gần hai tháng nữa là ngày thành lâp chế độ "DÂN CHỦ CỘNG HÒA".
choi
Bác Chơi,
Trả lờiXóaBác đọc bài này:
http://www.tapchithoidai.org/ThoiDai19/201019_NguyenTrung.htm
Em là người 'phi chính trị' nên không biết hơn để bàn, chỉ biết trong giáo dục người ta cũng khuyến khích 'cá thể hóa' việc học và dạy, quan tâm đến 'multiple intelligences' và 'learning styles' của học sinh. Thực chất, đó cũng là dân chủ và đa nguyên trong giáo dục, đến mức từng cá nhân người thầy và học sinh.
Và kết quả của sự dân chủ và đa nguyên trong giáo dục này, thì ai cũng rõ cả rồi, phải không bác? Nó còn có cơ sở khoa học nữa. Vậy em nghĩ, trong đời sống chính trị thì cũng một quy luật đó cần được vận hành thôi!
PA
Chị P.Anh ơi,
Trả lờiXóaCám ơn chị cho cái link của anh Nguyễn Trung. Tôi đánh vật với bài và xin góp chút ý kiến như sau:
Bài góp ý của anh Nguyễn Trung viết hơi bị dài giòng văn tự. Anh nêu ra các vấn đề có phần chủ quan(trích dẫn những bái viết cũ của mình và trích dẫn của những tác giả không có good credit). Các vấn đề nêu ra thực trạng của xã hội hiện tại đuợc cấp hật hóa và chỉ rõ chính xác.
Tuy nhiên; PHẦN ĐỀ NGHỊ GIẢI PHÁP HƠI BỊ YẾU VÀ KHÔNG ĐUỢC CỤ THỂ. ĐỀ NGHỊ "CHUNG CHUNG QÚA"
REFERENCE: KHÔNG ĐÚNG STYLE NÀO CẢ. KHÓ KIỂM CHỨNG. KHÔNG THỂ LẤY TIỂU THUYẾT LÀM REFERENCE ĐỰOC TRONG NHỮNG BÀI NHƯ THẾ NÀY ĐUỢC.
Kết Luận: bài này có ý định chỉ trích đảng nhưng thiếu xây dựng (constructive critic)
choi
Bác Chơi,
Trả lờiXóaCám ơn bác góp ý cho bài viết. Em cũng chẳng biết làm sao mà gửi đến cho tác giả được, hì hì...
Bác nói đúng, bài viết dài dòng quá, em cũng chỉ đọc sơ sơ (vì không thấy hấp dẫn với những bài chính trị mà, em đã nói với bác rồi). Nhưng có lẽ tác giả chỉ định viết một opinion piece, chứ không phải là một academic essay bác ạ. Thành ra references vv đều không đạt theo yêu cầu của bác.
Chỉ là một ý kiến khác chiều của một người trong nước, gửi bác để bác đọc để biết về tình hình nước nhà, về suy nghĩ của mọi người mà thôi.
Cám ơn bác một lần nữa, và mong thỉnh thoảng lại gặp bác trên sân chơi này của em.
PA
Nghe nói đến ăn rau muống chưa chi mà đã sợ hãi!!
Trả lờiXóaBáo đăng chỉ để cảnh báo.Ko ăn rau muống với cà dầm tương ko dc đâu?...ko an rau muồng thì người nghèo cũng khổ.Đi ngang nhìn thân phận những người bán rau muổng mà buồn,có bán được đâu!!!Một bó rau 1000đồng...đại hạ giá ai mua ko??
Hãy ăn rau muống nhưng hãy ăn rau muống sạch...Thương người ăn rau ko sạch coi chừng hại caí thân mình.Vĩnh biệt rau muống...ko dám đâu...
Dear Cà Tửng,
Trả lờiXóaWelcome to my home! Tôi cũng rất hân hạnh đón anh ở bên nhà kia rồi (ncgdvn.blogspot.com).
Đúng là người nghèo vẫn phải trồng rau muống (không sạch), ăn rau muống (bị thuốc), chứ biết ăn gì giờ. Rồi sau đó, bị ung thư tùm lum (tôi đang theo dõi một vụ bị ung thư, nhà lại gần Bệnh viện Ung bướu, nên đang bị ám ảnh mà!). Rồi không tiền, uống thuốc tầm bậy tầm bạ, cho đến khi không thể trì hoãn được nữa, thì vào bệnh viện, mất chân mất tay, hoặc liệt giường chờ chết.
Trời ơi! Biết là "sinh, bệnh, lão, tử", nhưng có cách nào sinh bệnh lão tử một cách nhẹ nhàng hơn những cảnh đời mà tôi vừa thấy trong BV Ung Bướu không, Cà Tửng ơi?
PA