Mấy ý nghĩ lan man này tôi đã có từ vài ngày nay mà không có chút rảnh rang đầu óc để viết ra được. Nay, ngồi trong cơ quan chờ một cuộc hẹn (người được hẹn đến trễ), tranh thủ thời gian chết viết vội mấy dòng. Có lẽ nó sẽ là bài khởi đầu cho một loạt bài (viết vô chừng, không biết khi nào sẽ viết) nhằm ghi lại những khoảnh khắc tạm xem là đáng nhớ trong đời. Không, chẳng có gì đặc biệt đâu, chỉ là đáng nhớ với tôi thôi. Những cái vu vơ, vớ vẩn ấy mà, miễn là nó làm cho tôi vui vui, thế là được. Ghi lại để giữ cho mình, thế thôi ...
-------------
Cuộc đời, nhìn chung thật là mệt mỏi. Chẳng thế mà TCS những năm cuối đời đã thốt lên những câu "ngẫu nhiên" như thế này:
Mệt quá đôi chân này
Tìm đến chiếc ghế nghỉ ngơi
Mệt quá thân ta này
Tìm đến với đất muôn đời ...
Nhưng ... cuộc đời cũng có những giây phút đẹp đẽ. Ngắn thôi, nhưng đem lại cho ta chút hạnh phúc nhỏ nhoi, và thêm sức lực cho ta đi tiếp trên cuộc đời mệt mỏi này.
Mà, con người, nghĩ cũng lạ. Luôn than thở về cuộc sống mệt mỏi như thế, nhưng lúc nào có ai đó qua đời, lại kêu lên: cuộc đời sao ngắn ngủi quá! Nếu cuộc đời mệt mỏi, thì lẽ ra phải thấy đó là sự giải thoát chứ nhỉ? Chắc là người ta giả vờ thở than thế thôi, chứ hẳn là cuộc đời phải đẹp lắm, thú vị lắm, thì người ta mới tiếc như thế.
Ừ có thế thật. Ít ra, trong đời ai cũng sẽ có những khoảnh khắc đẹp đẽ, thú vị. Ví dụ như sáng hôm ấy của tôi - chỉ cách đây có vài ngày thôi.
Buổi sáng sớm, như mọi buổi sáng, ông xã tôi tập thể dục trong khoảng sân - mảnh "vườn" nhỏ xíu trước nhà. Tôi thì ngồi trong nhà, ôm vật bất ly thân của tôi - máy laptop - đọc tin tức.
Bỗng nhiên nghe tiếng ông ấy gọi rối rít: "Em, em, ra xem này!"
Bước ra sân, không khí còn đẫm nước mưa, cây cối mùa mưa lá xanh rờn, vì được tắm táp thỏa thuê bởi những cơn mưa không dứt.
Và kia, trên cây mai tôi mới mua hôm Tết, vẫn còn rất trẻ (chỉ mới được 3 tuổi, người bán nói như vậy), một bông hoa duy nhất tròn trịa, vàng tươi nằm ngay ngắn nổi bật ngay giữa đám lá xanh, như mới được ai cắm vào.
Không, phải nói là giống một bông hoa xinh xắn cài trên tóc một cô bé tuổi 15, 16, bằng tuổi con gái tôi, mới đúng.
Bông mai nở trái mùa, không phải mùa xuân, mà là giữa mùa thu, lạ thật. Mới thấy lần đầu tiên, thật thế.
Tôi định nói: "Cây mai này em mua đấy nhé", nhưng rồi ngưng lại ngay. Vì tôi nghĩ thế nào ông xã tôi cũng nói lại: "Thế ai tưới nước hàng ngày?" Thay vào đó, tôi nhìn ông xã tôi, cười tủm tỉm.
"Định nói cây do em mua phải không? Anh mà không tưới hàng ngày thì còn lâu mới có hoa cho em ngắm nhé!" Ông xã tôi nói. Và tôi cười phá lên, mặc cho ông ấy nhìn tôi, thắc mắc.
Chỉ có vậy thôi.
Nhưng buổi sáng hôm ấy đối với tôi thật dễ thương. Và đối với tôi, đó sẽ là một trong những khoảnh khắc đáng nhớ ...
Vì, đúng thế, "cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ", nhạc sĩ TCS nhỉ?
-------
Theo yêu cầu của một bạn đọc, tôi đưa hình chụp của bông mai trái mùa ấy lên đây. Nhưng không phải là chụp đúng khoảnh khắc mà tôi đang nói đến (lúc sáng sớm), mà vào buổi trưa khi tôi đi họp về. Nhìn lại ngày tháng ghi trên hình, thấy cách đây đúng 1 tuần. Vì buổi sáng chỉ kịp chuẩn bị đi làm, không nghĩ đến phải chụp hình. Đến trưa về, thấy hoa vẫn còn tươi rói như mới nở, nên tiếc rẻ, chụp mấy tấm hình để lưu. Hoa mai mau tàn, nhưng hôm ấy giữ được lâu như vậy, là do vào mùa mưa, trời không có nắng ....
-------------
Cuộc đời, nhìn chung thật là mệt mỏi. Chẳng thế mà TCS những năm cuối đời đã thốt lên những câu "ngẫu nhiên" như thế này:
Mệt quá đôi chân này
Tìm đến chiếc ghế nghỉ ngơi
Mệt quá thân ta này
Tìm đến với đất muôn đời ...
Nhưng ... cuộc đời cũng có những giây phút đẹp đẽ. Ngắn thôi, nhưng đem lại cho ta chút hạnh phúc nhỏ nhoi, và thêm sức lực cho ta đi tiếp trên cuộc đời mệt mỏi này.
Mà, con người, nghĩ cũng lạ. Luôn than thở về cuộc sống mệt mỏi như thế, nhưng lúc nào có ai đó qua đời, lại kêu lên: cuộc đời sao ngắn ngủi quá! Nếu cuộc đời mệt mỏi, thì lẽ ra phải thấy đó là sự giải thoát chứ nhỉ? Chắc là người ta giả vờ thở than thế thôi, chứ hẳn là cuộc đời phải đẹp lắm, thú vị lắm, thì người ta mới tiếc như thế.
Ừ có thế thật. Ít ra, trong đời ai cũng sẽ có những khoảnh khắc đẹp đẽ, thú vị. Ví dụ như sáng hôm ấy của tôi - chỉ cách đây có vài ngày thôi.
Buổi sáng sớm, như mọi buổi sáng, ông xã tôi tập thể dục trong khoảng sân - mảnh "vườn" nhỏ xíu trước nhà. Tôi thì ngồi trong nhà, ôm vật bất ly thân của tôi - máy laptop - đọc tin tức.
Bỗng nhiên nghe tiếng ông ấy gọi rối rít: "Em, em, ra xem này!"
Bước ra sân, không khí còn đẫm nước mưa, cây cối mùa mưa lá xanh rờn, vì được tắm táp thỏa thuê bởi những cơn mưa không dứt.
Và kia, trên cây mai tôi mới mua hôm Tết, vẫn còn rất trẻ (chỉ mới được 3 tuổi, người bán nói như vậy), một bông hoa duy nhất tròn trịa, vàng tươi nằm ngay ngắn nổi bật ngay giữa đám lá xanh, như mới được ai cắm vào.
Không, phải nói là giống một bông hoa xinh xắn cài trên tóc một cô bé tuổi 15, 16, bằng tuổi con gái tôi, mới đúng.
Bông mai nở trái mùa, không phải mùa xuân, mà là giữa mùa thu, lạ thật. Mới thấy lần đầu tiên, thật thế.
Tôi định nói: "Cây mai này em mua đấy nhé", nhưng rồi ngưng lại ngay. Vì tôi nghĩ thế nào ông xã tôi cũng nói lại: "Thế ai tưới nước hàng ngày?" Thay vào đó, tôi nhìn ông xã tôi, cười tủm tỉm.
"Định nói cây do em mua phải không? Anh mà không tưới hàng ngày thì còn lâu mới có hoa cho em ngắm nhé!" Ông xã tôi nói. Và tôi cười phá lên, mặc cho ông ấy nhìn tôi, thắc mắc.
Chỉ có vậy thôi.
Nhưng buổi sáng hôm ấy đối với tôi thật dễ thương. Và đối với tôi, đó sẽ là một trong những khoảnh khắc đáng nhớ ...
Vì, đúng thế, "cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ", nhạc sĩ TCS nhỉ?
-------
Theo yêu cầu của một bạn đọc, tôi đưa hình chụp của bông mai trái mùa ấy lên đây. Nhưng không phải là chụp đúng khoảnh khắc mà tôi đang nói đến (lúc sáng sớm), mà vào buổi trưa khi tôi đi họp về. Nhìn lại ngày tháng ghi trên hình, thấy cách đây đúng 1 tuần. Vì buổi sáng chỉ kịp chuẩn bị đi làm, không nghĩ đến phải chụp hình. Đến trưa về, thấy hoa vẫn còn tươi rói như mới nở, nên tiếc rẻ, chụp mấy tấm hình để lưu. Hoa mai mau tàn, nhưng hôm ấy giữ được lâu như vậy, là do vào mùa mưa, trời không có nắng ....
Còn đây là bông mai chụp hôm Tết, cách đây nửa năm
Xời ơi! Khoảnh khắc đáng nhớ gì mà cả 2 người chẳng ai nghĩ ra được việc chụp 1 tấm ảnh Nhất Mai Hoa đăng lên blog này kèm bài viết trên mà chia sẻ cái sự VUI VUI, ĐÁNG NHỚ với bàn dân thiên hạ cái!
Trả lờiXóaHình đưa lên rồi bạn nhé! :-)
XóaHoa đẹp cao sang, vương giả...Không phải do bề ngoài mà là ở cốt cách " Mai cốt cách, tuyết tinh thần..". Cảm ơn chị PA. Nhưng câu này thừa 1 chữ "của": "...tôi đưa hình của chụp của bông mai trái mùa ấy lên đây. " chị ơi! Bị hoa hút hồn sao mà ngơ ngẩn thế chị???
XóaTản văn KHOẢNH KHẮC của cô PA làm tôi liên tưởng đến câu thơ của Mãn Giác thiền sư:
Trả lờiXóaMạc vị Xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai
mà ai đó đã dịch:
Đừng tưởng Xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua sân trước một cành mai
Tôi vô cùng ao ước hoa Mai là quốc hoa của Việt Nam. Hãy nghe Cao Chu Thần (Cao Bá Quát) vịnh hoa Mai:
Thập tải luân giao cầu cổ kiếm
Nhất sinh đê thủ bái Mai hoa.
mà Hoàng Phủ Ngọc Phan đã tạm dịch:
Lặn lội mười năm tìm kiếm báu
Cúi đầu một thuở trước hoa Mai.
Với tôi, hoa Mai luôn là một trong những biểu tượng của tất cả những gì thanh cao, đẹp đẽ, tuyệt vời, trang trọng, tinh tuyền, khí phách, quý phái nhất trên trần gian này. Vì thế, lướt qua Khoảnh Khắc với hình ảnh một hoa Mai "Mạc vị Xuân tàn.." là bỗng dưng trong trí nhớ nhỏ nhoi của tôi, tất cả các câu thơ tôi biết được về hoa Mai chợt dạt dào tuôn chảy:
- Nếu chẳng một phen sương thấm lạnh
Hoa Mai đâu dễ tỏa mùi hương.
- Mai tươi cánh nở bên cồn
Hạt sương lấm tấm cành hương trắng ngời
Thu Đông tàng ẩn kho trời
Hạt rơi rụng ngọc, cánh rời rã hoa ( Phạm Thiên Thư)
- ...Một nụ Mai vừa nở trong nắng.
Hỡi em ơi mây đã qua cầu. ( Phạm Thiên Thư_Phạm Duy )
- Mai nở ngày xưa trong núi xa
Chỉ thơm trong sắc lặng thinh. Và
Sẽ thơm như thế không ai biết
Trong núi như trời đất với hoa. (Xuân Hoàng)
- Đông hoàng tằng trước nhân
Dĩ hứa Bách hoa khôi
Chỉ vị khiêm khiêm ý
Phiên giao tiệm tiệm khai. (Phan Bội Châu)
Tạm dịch
Nhờ chúa Xuân ưu ái
Xếp đứng đầu trăm hoa
Chỉ vì lòng khiêm tốn
Nên xin nở dần dà ...
- Ơi! Cánh Mai vàng rực rỡ Xuân
Sao vương trên áo khách phong trần
Em hay Xuân chạm hồn cô lữ
Trong nắng huy hoàng gió bâng khuâng. (Thục Nguyên)
- Từ tuyết Mai kết nụ
Tinh thành, hoa cẩm tú
Từ hoa hiện dáng người
Khúc huyền ca vũ trụ (Trụ Vũ)
.........................
và còn nhiều nữa nhưng tôi phải đi bây giờ nên hẹn lần sau vậy...
Ảnh hoa Mai đẹp quá! Cảm ơn chị Phương Anh nhé!
Trả lờiXóaVới bông Mai này, tôi mạn phép đổi 1 chữ trong câu thơ của Mãn Giác thiền sư như sau:
Mạc vị Xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ Nhất Mai Hoa...
Nhìn hoa mà thấy cuộc đời vẫn đẹp sao và lòng bỗng dưng ấm áp lạ thường.
Nặc danh 17:02
1. Hai câu thơ :
Trả lờiXóaThập tải luân giao cầu cổ kiếm
Nhất sinh đê thủ bái Mai hoa.
Hoàng Phủ Ngọc Phan dịch là :
Lặn lội mười năm tìm kiếm báu
Cúi đầu một thuở trước hoa Mai.
Thật ra có thể nói là dịch không đúng ý tứ và khí phách ngang tàng của tác giả, một bản dịch khác sát hơn :
Xuôi ngược mười năm tìm kiếm cổ
Một đời chỉ cúi trước hoa mai
Bản dịch này đã hay hơn nhưng vẫn không đối. Một bản dịch khác :
Lê bước mười năm cầu cổ kiếm
Cúi đầu một kiếp bái mai hoa
Hai câu này thì đối nhưng không sát !
Các bạn có bản dịch nào chỉnh hơn không ?
Các bạn có tìm được bản dịch nào chỉnh hơn không.
Cho đến khi có một câu dịch nào khác thực sự hay hơn, trong 3 câu dịch:
Xóa1/ Lặn lội mười năm tìm kiếm báu
Cúi đầu một thuở trước hoa Mai
2/Xuôi ngược mười năm tìm kiếm cổ
Một đời chỉ cúi trước hoa mai
3/Lê bước mười năm cầu cổ kiếm
Cúi đầu một kiếp bái mai hoa
tôi thấy câu 1/ hay nhất, đúng ý tứ và khí phách ngang tàng của Cao Chu Thần nhất, vì:
Giữa LẶN LỘI, XUÔI NGƯỢC, LÊ BƯỚC thì LẶN LỘI chỉnh về ý tứ, tượng hình lẫn tượng thanh vì nói lên được hành động gian khó, lao khổ: trèo đèo, lội suối, băng rừng, vượt biển...đòi hỏi rất nhiều nhẫn nại, quyết tâm, công sức, tài năng, thời gian, của cải…Ví dụ trong câu: Con cò lặn lội bờ sông. Gánh gạo đưa chồng tiếng khóc nỉ non, nếu thay LẶN LỘI bằng XUÔI NGƯỢC hay LÊ BƯỚC, câu thơ sẽ mất hay ngay vì 2 động từ sau chẳng nói lên chứ đừng nói nhấn mạnh được điều tác giả muốn diễn tả.
Bởi XUÔI NGƯỢC chỉ là một hành động đi tới trước rồi quay đầu lại đi lui_đi xuôi rồi quay ngược lại. Còn LÊ BƯỚC cho ta hình ảnh một kẻ hoặc bị thương tật, hoặc mệt nhọc, hoặc chán chường. Không phải là một kẻ anh hùng khí phách, đầu đội trời, chân đạp đất.
Giữa KIẾM CỔ và KIẾM BÁU thì kiếm báu mới nói lên được ý Cao Chu Thần muốn diễn tả. Vì nếu dịch cho thuần Việt từ Hán Việt CỔ phải là CŨ, XƯA. Thế thì câu thơ phải là XUÔI NGƯỢC MƯỜI NĂM TÌM KIẾM CŨ. Mà cũ xưa chưa chắc đã là QUÝ BÁU. Dịch ý chứ không phải dịch lời, bám vào nghĩa đen của chữ.
Câu “ Một đời chỉ cúi trước hoa mai” có ít nhất là 2 ngộ nhận: 1/Trong câu thơ gốc Hán Việt của Cao Chu Thần đâu có nói CHỈ CÚI. Hoa Mai chỉ là một biểu tượng cho khí phách quân tử chứ không phải hoa Mai là một nhân vật cụ thể. Một đời người, người ta KHÔNG CHỈ cúi đầu trước một biểu tượng cho bậc anh hùng, quân tử mà còn cúi đầu trước Đấng Toàn năng_Thượng Đế, trước các đấng sinh thành, trước bàn thờ tổ tiên, trước những bậc chân nhân, đạo cao đức trọng thực sự nữa chứ! Cúi đầu một thuở vừa đúng vừa đối rất chỉnh với Lặn lội mười năm. Vì Lặn lội chỉ trạng thái cực động và Cúi đầu là một hành vi Cực tĩnh, giống như tham thiền. 2/ Mười năm tuy là 1 quãng thời gian dài nhưng không phải là tòan bộ một đời người ( ngày xưa một đời người trung bình là 60 năm_chẳng thế mà có ca khúc 60 cuộc đời!). Vì vậy Mười năm đối với Một thuở rất chỉnh_Một thuở chứ không phải Một đời. Mười năm tìm kiếm báu thôi. Thời gian còn lại của đời người để làm những chuyện khác hay hơn là chém giết nữa chứ! Cũng thế, Cúi đầu một thuở trước hoa mai thôi, sau đó để các THUỞ khác mà cúi đầu trước những tuyệt thế khác nữa chứ!
Tóm lại, theo ngu ý nông cạn của tiện hạ, câu thơ Lặn lội mười năm tìm kiếm báu. Cúi đầu một thuở trước hoa Mai vừa dùng chữ thuần Việt, chẳng lọt vào một anh Hán Việt nào cả, vừa dùng chữ rất đắt về ngữ nghĩa, chuẩn về tượng hình, tượng thanh. Chưa chắc đã là hay nhất nhưng cho tới giờ phút này ngu hạ chưa thấy có câu dịch nào hay hơn.
Hoài Quảng : Câu đối " Thất thập luân giao cầu cổ kiếm - Nhất sinh đê thủ bái mai hoa", có thuyết cho rằng là của Ngải Tuấn Mỹ - một vị quan tri phủ của Hán Dương, huyện Hà Dương, tỉnh Hồ Bắc của Trung Quốc - tặng cho sứ thần nhà Nguyễn là Nguyễn Tư Giản khi cùng Lê Tuấn và Hoàng Tịnh vâng lệnh vua Tự Đức sang cống triều Mãn Thanh năm Mậu Thìn (1868). Và dẫn chứng trên (theo tôi) là có cơ sở, bởi tác phẩm “Yên Thiều Bút Lục” của Nguyễn Tư Giản (bản viết tay) vẫn còn lưu ở thư viện Khoa Học Trung Ương (ký hiệu A.852, tờ 18a-b).
XóaVậy nhưng theo sách giáo khoa trong trường học hiện nay, và theo nhiều nhà thơ (văn) nổi tiếng khác thì câu trên là của Chu Thần họ Cao.
Cùng góp mặt chung với nhiều nghi án khác, như tác giả diễn nôm Chinh Phụ Ngâm Khúc, có học giả cho rằng bảng diễn Nôm là của Phan Huy Ích, nguoi khác cho là của nữ sỹ Đoàn Thị Điểm ?
Rồi bài kệ " Khóc Bằng Phi " nổi tiếng - với câu"...đập cổ kính ra tìm lấy bóng - xếp tàn y lại để dành hơi.." ý thơ này đi vào nhạc của Đoàn Chuẩn - Từ Linh (....thấy hối tiếc nhiều...đương trần thôi đã về chiều, mà lòng mến còn nhiều, đập gương xưa tìm bóng..." ) - đa số vẫn cho là của vua Tự Đức. Nhưng một số thuyết khác thì cho là của Nguyễn Gia Thiều ?
Rồi T.T.K.H của "Hai sắc hoa tigon" ...là ai ?
Ôi thôi ! Bọn hậu sinh lơ ngơ học đòi thập thò đọc thơ như Hoài Quảng tôi....biết tin ai ? Càng théc méc càng thuộc ác đạn luôn ! Ka ka
Chết tui...hình như lúc nãy viết sai câu "thập tải luân giao..." hi hi hi thứ lỗi thứ lỗi !
XóaHoài Quảng
Hoài Quảng : Hôm qua say túy lúy. ( Không hiểu sao mình về đến nhà được ??? ) . Rồi cũng không hiểu sao mình vào blog AnhVu ...được ? Mà còn còm được nữa chứ ! Giờ bình tỉnh rùi, thêm thông tin xung quanh về tác giả câu đối "Thập tải luân giao.....bái mai hoa" nè bà con.
Trả lờiXóaNgải Tuấn Mỹ đón tiếp và tặng đôi câu đối cho chánh sứ Lê Tuấn ( đỗ Hoàng giáp):
Hữu khẩu tu ngôn thiên hạ sự
Kháng hoài bất nhượng cổ chi nhân
Câu đối tặng phó sứ Nguyễn Tử Giản ( Hoàng giáp ):
Thập tải luân giao cầu cổ kiếm
Nhất sinh đê thủ bái mai hoa
Câu đối tặng phó sứ Hoàng Tịnh ( Cử nhân):
Truyền thần cổ hữu Lý Tư Huấn
Vấn tự kim vô Dương Tử Vân
Thơ của ai cũng được. Có cho tui thưởng thức là đặng rồi! Mà mấy tác giả Hoài Quảng kể trên đều đã ra người thiên cổ xưa lơ xưa lắc rồi còn đâu nữa! Thơ của ai chỉ thành vấn đề nếu mấy ổng còn sống để tranh nhau tiền tác quyền hay danh tiếng chứ giờ thì...tui đề nghị ghi tác giả của Thập tải luân giao cầu cổ kiếm....là Cao Chu Thần + Ngải Tuấn Mỹ đi héng!!! Khỏi cãi qua cãi lại théc méc...cho nó đa sự. Tui là tui...cưa hai zậy đó! Mỗi ông một nửa cho zui zẻ cả làng..." Luẩn quẩn loanh quanh cho đời mỏi mệt..." :-) Vậy héng anh Hoài Quảng ( Nhớ Quảng Nam hay Quảng Ngãi đây???)
Trả lờiXóaTam Kỳ ...nhớ quá... đôi khi khóc
Xóanước mắt lăn tròn quanh trái tim
bé xưa ra phố chân theo gió
tóc xõa ven trời chen cánh mây
những chiều Tiên Phước sương buông màn
cho núi nằm yên nuôi giấc mơ
Duy Trung quê ngoại sim rụng đầy
những hè rong rủi giỡn ngàn cây
quên nghe nắng tắt nhanh trong lá
và cũng không nghe Má gọi rầy
những lần đạp xe xuyên rừng thẳm
Tiên Phước, Bình Sơn qua Quế Lâm
ước mình hóa gió băng qua núi
cuốn hết hương rừng tặng...cố nhân
Hoài Quảng PS voi bà con rằng mấy câu lủng củng ở trên hông phải thơ. Chỉ nhớ đâu ghi đó thôi. kakaka
cuộn hết hương rừng tặng cố nhân
XóaHQ
"Cuộn hết hương rừng tặng cố nhân" - câu thơ đẹp quá, cám ơn anh HQ. Xin hỏi: Có phải Hoài Quảng là người xứ Quảng chăng?
XóaChị P. Anh ui, đã đọc "mấy câu lủng củng" ở trên rồi mà còn hỏi Hoài Quảng có phải là người xứ Quảng chăng!!!
XóaTam Kỳ...nhớ quá...đôi khi khóc: Tam Kỳ là là thành phố trung tâm tỉnh lỵ của tỉnh Quảng Nam.
những chiều Tiên Phước sương buông màn: Tiên Phước là một huyện trung du phía tây của tỉnh Quảng Nam.
Duy Trung quê ngoại sim rụng đầy: xã Duy Trung thuộc huyện Duy Xuyên, tỉnh Quảng Nam
những lần đạp xe xuyên rừng thẳm
Tiên Phước, Bình Sơn qua Quế Lâm: Huyện Bình Sơn ở đông bắc tỉnh Quảng Ngãi, phía bắc giáp huyện Núi Thành, tỉnh Quảng Nam
Quế Lâm: hix, dò trên Net thì ra như vầy: Quế Lâm (tiếng Tráng: Gveihlaem, chữ Hán: 桂林; bính âm: Guìlín; Wade-Giles: Kuei-lin, bính âm bưu chính: Kweilin; tiếng Tráng: Gveilinz) là một địa cấp thị ở phía đông bắc Khu tự trị dân tộc Choang Quảng Tây, Trung Quốc, phía tây sông Li Giang. Tên thành phố có nghĩa là rừng quế đặt theo tên cây quế (Osmanthus spp.) mọc ven và trong nội thành của địa cấp thị. Người Trung Quốc xem Quế Lâm là nơi tuyệt nhất dưới thiên đường.
Sao tui phục tui quá, đoán mò mà trúng phóc: Hoài Quảng là nhớ xứ Quảng!!! Và bi giờ đọc "mấy câu lủng củng" thì biết rõ hơn quê chàng ta là Quảng Nam hay cãi! Hèn chi nhất định cãi với đầy đủ chứng cứ rằng tác giả của "Thập tải luân giao cầu cổ kiếm" hổng phải là Cao Chu Thần!!!
Tuy nhiên, đọc tới "câu lủng củng" cuối cùng "Cuộn hết hương rừng tặng cố nhân" sao tự dưng tui muốn làm...cố nhân của Hoài Quảng quá xá! :-) Hix, chỉ ước ao thui...để được tặng hết hương rừng là thứ mà tui rất mê chứ còn...
Cuối cùng, "mấy câu lủng củng" vậy mà làm tui đọc xong cái ngẩn ngơ luôn. Có điều nhắc HQ chút nhe: những hè rong rủi giỡn ngàn cây
quên nghe nắng tắt nhanh trong lá: rong ruổi mới đúng, rong rủi là sai chính tả đó!
Hi hi . Cám ơn Nặc danh21:18 . Thiệt tình HQ tôi chúa ghét sai chính tả.
XóaHQ
Hoài Quảng ui, tui i meo cho cô bạn có biệt danh Hương Rừng (vì chồng nó tên Lâm) đã ở Mỹ 30 năm nay tặng nó câu: Ước mình hóa gió băng qua núi. Cuộn hết hương rừng tặng cố nhân" (có ghi HOÀI QUẢNG bên dưới đàng hoàng nhé!). Nó meo lại: "hai cau tho nay hay, Suu tam o dau vay? ben nha co nhieu nguoi lam tho hay qua". Hix, Cao Chu Thần nổi tiếng với "Thập tải luân giao cầu cổ kiếm. Nhất sinh đê thủ bái Mai hoa." Biết đâu HQ từ đây sẽ nổi tiếng đến ngàn đời sau với " Ước mình hóa gió băng qua núi. Cuộn hết hương rừng tặng cố nhân." Tui xin phép HQ đi đặt 1 tranh thư pháp viết câu lủng củng này tặng bạn tui nhé. Thêm 1 tấm nữa treo ở nhà. Ghi tên tác giả là HQ đàng hoàng. Có đồng ý không thì cho biết ngay nhé. Kẻo tui làm trước khi được cho phép biết đâu bị kiện thì chít! :-)
XóaDạ ! Nặc danh11:49 làm HQ mắc cỡ thí mồ. Hân hạnh như lên tiên ấy chứ !
XóaHoài Quảng.
Chúc mừng bác Hoài Quảng...say túy lúy càn khôn ở cái đất nước có tỷ lệ tai nạn gaio thông cao nhất nhì thế giới vậy mà còn sống...lê bước zìa đến nhà rồi còn zô bloganhvu còm được! Hy vọng bác không ở vào trường hợp:
Trả lờiXóaĐời lỡ nhúng sầu bên cốc rượu
Mượn vui bè bạn sống qua ngày
Đoạn trường hơn cả thân ca kỷ
Cơm áo làm quên chuyện nước mây (Tạ Ký)
Đa tạ! Và nếu không có gì bất tiện thì HQ cho tui i-meo của bạn để tui chụp hình tấm tranh thư pháp "cuộn hết hương rừng.." gởi cho bạn coi ké...Biết đâu người viết thư pháp thấy hay quá viết tiếp...để bán thì có phải trả $ tác quyền cho HQ không nhỉ? Hay là ngược lại HQ phải trả $ công pi-a, lăng xê HQ của tui mí của thư pháp gia nào đó đây? :-)
Trả lờiXóangocrotran@yahoo.com là e-mail của HQ. Cám ơn bạn !
XóaBình Sơn - một xã nghèo heo hút của huyện Hiệp Đức, Quế Lâm - một xã (lại nghèo nữa) thuộc huyện Quế Sơn những địa danh nằm sát dãy Trường Sơn, tỉnh Qoảng Nôm. Ôi chao, nhớ lắm ....!
Trả lờiXóaNhớ những hè trung học, HQ nổi máu phiêu lưu, một mình một ngựa sắt rong ruổi theo bạt ngàn núi rừng trùng điệp. Thời bao cấp nghèo sơ xác, nhưng ngựa sắt của HQ cũng thuộc loại ngựa chiến vì nhà làm nghề sửa xe đạp. Mà lúc đó máu nóng trong người hình như nó chảy ngược làm sao ấy ...không sợ hãi, không lo âu, không đói khát. Trước khi ngao du, HQ bỏ ra một ngày tẩm bổ cho ngựa sắt ngon lành, hôm sau là phi ! Chỉ đem theo 1 hộp keo vá xe, hai que săt dẹp, 1 đoạn ruột xe cũ, 1 ống bơm tay. Từ Tam Kỳ, ngược lên Tiên Phước, đạp xe theo đường mòn, xuyên rừng ....nhắm hướng bắc ( nơi có nhà của Ngoại ) mà đi. Cứ thế vừa đi vừa tận hưởng không khí cô liêu, tịch mịch và trong lành. Rừng núi, hoa, hương, gió, rồi những chú sóc bé xíu, nhảy nhót lanh chanh.... như reo vui đón chào. Lúc ấy, HQ thấy mình như tan ra trong mùi của cỏ của cây, của sương sớm, nắng chiều. Những âm thanh núi rừng suối reo gió thổi, những cảnh nước non chập chùng lên xuống nhấp nhô trước tầm mắt, những đèo dốc cực kỳ nguy hiểm (xe dzỏm đố dám đổ đèo àh nha).Có lần ngay giữa đỉnh đèo tên là Eo Gió, có thằng thiếu niên lang bang đứng phanh ngực đón gió, gió từ phía đông thổi ầm ào. hầm hừ, huông huông.Gió thổi như có 1 đàn rồng đi qua. Gió ngợp môi người. Nó đứng đó, giữa đỉnh đèo đón gió, như muốn nhảy ra ,bay lên cao, theo con gió lồng lộng... rồi rơi xuống vực...Khi kể lại cảm giác này cho thằng bạn thân nghe, thàng bạn bảo sao mày không nhảy đi ?! Nó nói , tiếc là tau không phải tài và không đạt trình độ điên như tay gì bên Trung Quốc nhảy sông vớt trăng rồi chết đuối. Bạn nó bảo rằng tài thì mày chắc cú là không bằng, nhưng điên thì chưa chắc...! Nó cười rằng đúng rồi, bớ lại khi rớt xuống vực có lượm được bí kiếp võ công tuyệt thế nào không chứ nếu có ông Kim Dung ở đó phỉnh rằng có thì nó nhảy liền !
Cái chuyện đi trong rừng hồi nhỏ, giờ nghĩ lại thấy bà con người Việt Nam của mình hồi đó tốt bụng vô biên. Khi đêm xuống biết chắc là phải ngủ trong rừng, HQ liền đạp xe thật nhanh hy vọng gặp ai đó xin ngủ nhờ, và trời không phụ thằng liều. Gặp được một người đàn ông từ trong rừng đang kéo gỗ về (bằng trâu). Hỏi thăm xin ngủ nhờ, bác ấy đồng ý ngay tắp lự. He he , còn được ăn chực một bữa no nê. Mình nhớ nồi cơm hình như khoai lang nhiều hơn cơm, món canh là cá tràu nấu với trái chuối già, lá lốt, măng rừng, khế. Ui trời, ngon chi lạ ! Cả đời không quên bữa cơm này. Mà trai trẻ đói quá, ăn vô tư đến cạn nồi sạch bách cơm. Thế là vợ bác lấy thêm bánh tráng khoai xiêm ( một loại bánh đa làm bằng bột khoai mỳ) , rồi kiếm đâu ra thêm rau muống, và mắm cái (một loại giống như mắm nêm, nhưng mặn hơn nhiều vi không cho thơm vào). Ui trời, lại tiếp tục ăn. Các con bác cũng ngang ngang tuổi mình, tụi nó hỏi mình làm gì, có đi học không ? Mình trả lời nhà sửa xe đạp, qua năm dzô lớp 11, tụi nó nhìn mình ngưỡng mộ vô song (qua ánh mắt và cách nói chuyện, mình đoán thế). Tụi nó suýt xoa dân thành thị sướng thiệt. Ka ka ka. Tụi nó đâu có biết mình cũng nghèo kiết xác như tụi nó ! Mình bảo, thiệt tình nhà tui cũng nghèo lắm. Có điều khoái đi lang thang vậy nên đi đại thôi. Tụi nó lại nói tui nghèo mà sao có xe đạp, rồi làm nghề sửa xe đạp chắc tiền nhiều lắm ! Kể đến đây nhớ câu thơ của CLV " cả dân tộc đói nghèo trong rơm rạ - Văn chiêu hồn từng thấm giọt mưa rơi"
Đêm đó, đêm hè tháng 8. Trăng chiếu lấp lóa trước sân nhà, ánh trăng tràn xuống đắm mền cho cả thung lũng xa xa. Bình yên, hoang vắng. Bỗng lòng trai trẻ chợt tràn ngập một nỗi nhớ tình đầu - chưa dám tỏ. Nhớ vô bờ, tâm trí tràn ngập hình ảnh cô bạn thân thương nơi phố thị nhỏ xíu Tam Kỳ. Xa xa tiếng con mang gọi bầy tao tác từ thung lũng vọng về. Và lòng bỗng có những câu thơ ngu ngơ, giờ nhắc lại nghe mà mắc cỡ
Trả lờiXóaNúi rừng xa ngập tràn trăng
Tưởng thân trai tráng mà răng nhớ nhà.
Nhớ bè bạn, nhớ ai xa.
Quặn lòng chỉ bởi người ta vô tình.
Trăng lãng tử kiếp phiêu linh.
Mi có thấy một bóng hình đơn côi.
Ta như mi đời cứ trôi
Mang theo suốt kiếp giọng cười , hành trang.
Thân trai lỡ bước hoang đàng.
Lời thầy cô thể hoang mang giọng buồn.
Đời nghèo qua vách nát tương.
Tình xanh có ấm đêm trường cô liêu ?
Ngày mai thân dấn núi đèo.....
Hi hi HQ thơ con nhái nhiều lắm. Giờ chép lại nhớ nhớ quên quên. Ui chu choa cái tội đọc tiểu thuyết sớm, rồi yêu sớm. Hồi mới sau 75, trước khi nhà bị lục tung lên, thấy Má ra sau vườn, đào 1 cái hố, chôn 1 đống sách xuống. Mình thấy Má thậm thà thậm thụt y như chôn vàng hay kim cương hột xoàn gì...Có một bận, HQ học lớp 6, tự đâu thấy trong kẹt tủ có cuốn sách mong mỏng, hình như là cuốn "Ngộ Nhận" hay gì đó của Alber Camus thì phải, ai dịch quên mất tiêu, mình đem ra ngồi đọc giữa quán sửa xe đạp ( trông quán cho Ba về nhà ăn cơm) có ông chi quên tên rồi, làm cái chi dưới ủy ban xã ổng vào bơm xe nhờ, thấy mình đang đọc ổng lại gần nhìn nhìn rồi giựt cuốn sách, mình giựt không lại, định cầm cái ống bơm xe phang ổng 1 cái. Nhưng chưa kịp thì bị chụp mất và còn bị ăn 1 cái tát. hic hic.. Hôm sau xã kêu Ba lên, phạt chi chi đó về cái tội tàng trữ sách cấm. Hic ! Mà thiệt ra, lúc đó mà có đọc cũng có hiểu chi mô, toàn nhờ bậc trên cắt nghĩa lại không hà !
Mà chừ ngồi kể linh tinh lang tang làm mệt bà con quá hen, ai biểu chị PA không post cái chi đọc cho đỡ ghiền !
Hoài Quảng !
Ái chà! Sáng sớm điểm tâm bằng "Chuyện đời tự kể" của HQ thú vị hấp dẫn quá xá nhé! Nhờ trong truyện ngập gió, lộng gió, ào ào gió...và rừng, và núi, và trăng, và trời và đất...là những thứ mà tui rất mê. Heheheh, và nhất là HQ đã có lời đáp cho câu: Thiên địa mang mang ai người tri kỷ. Lại đây cùng ta cạn một hồ trường
Trả lờiXóa(hổng biết phải của Nguyễn Bá Trác chăng?)_là tui đây! Bi giờ tui phải làm việc rùi nên chỉ ngắn gọn ở đây là CẢM ƠN. Đầu tiên là cảm ơn chị PA và bông Mai rực rỡ của chị đã khơi nguồn cảm hứng cho tui viết còm đầu tiên và từ đó mới dẫn dắt đến một loạt các câu thơ về Mai của những người thiên cổ lẫn sinh thời, từ Cao Chu Thần tới Hoài Quảng. Hihi, tất cả các còm đề Nặc Danh trừ cái còm của Nặc danh 06:30 Ngày 25 tháng 9 năm 2013 là của tui hết đó! Kế đến là cảm ơn Hoài Quảng với câu thơ tuyệt diệu " Ước mình hóa gió băng qua núi. Cuộn hết hương rừng tặng cố nhân" đã lắc một hồi chuông vang động ký ức đẹp đẽ của tui. Sau cùng là cảm ơn...tui, đã chịu khó lang thang ở bloganhvu rồi tình cờ chộp được Khoảnh khắc rực rỡ tuyệt trần của Mai vàng, loài hoa đã gắn liền với cuộc đời của tui qua cơ man là kỷ niệm, tự ngày xưa cho đến tận bây giờ và chắc chắn là băng qua cả ngàn sau đi vào vô tận...Thân chúc mọi người một Chủ nhật đẹp. Tui bay đây!