Bài này tôi bắt đầu lúc còn ở Cần Thơ, muốn viết xong trước khi rời TP "gạo trắng nước trong" ấy. Nhưng không kịp, rồi về thì bận tới tấp với việc cơ quan, và đầu óc cũng bị mất tập trung bởi những chuyện thời sự nổi cộm.
Hôm nay tranh thủ giờ nghỉ trưa để viết nốt, chủ ý là để giới thiệu một bài thơ của một thi sĩ nào đó trước năm 1975, tôi không biết tên nhưng thơ của anh (?) thì vẫn được giữ y nguyên trong trí nhớ của tôi. Giả dụ ở góc biển chân trời nào đó mà anh đọc được những dòng này thì chắc là thích thú và cảm động lắm chứ nhỉ!
Các bạn đọc và enjoy nhé!
-------------
Tôi đang ở Cần Thơ, nhưng sắp rời nó trong vòng vài tiếng nữa.
Sắp về, nhưng lòng vẫn còn lưu luyến, và đó là điều đương nhiên, vì Cần Thơ gạo trắng nước trong/Ai đi đến đó lòng không muốn về ...
Cần Thơ, vùng đất tự hào của miền Tây, với tên gọi Tây Đô, và cũng là vùng đất rất thân thương đối với tôi. Cần Thơ có bến Ninh Kiều/Có con đò nhỏ có nhiều giai nhân .... Ngay lúc viết những dòng này tôi cũng đang ở gần bến Ninh Kiều, một bến sông nho nhỏ, của một thành phố nho nhỏ, với những con người hiền lành, chân chất ...
...
(bài viết tới đây thì bị tạm ngưng, phần dưới đây là mới viết hôm nay)
Thực ra, sự lưu luyến, tiếc rẻ của tôi khi rời Cần Thơ chẳng liên quan gì đến bến Ninh Kiều, mà là vì tôi đang ở khá gần Phong Điền nhưng lại không đến thăm nó được. Phong Điền ... một địa danh có gọi tên gọi rất thơ mộng và rất thân thiết đối với tôi, chỉ vì một câu trong một bài thơ mà tôi đọc được từ trước năm 1975. Câu thơ ấy, tôi đã đọc trong một tập thơ hay một tạp chí nào đó, rồi nhớ mãi đến ngày nay (có thể có chút ít sai sót). Câu thơ tuyệt đẹp có chứa tên địa danh Phong Điền tôi đã đưa lên làm tựa cho entry này rồi đấy: Trời Phong Điền chim còn bay cánh lả ....
Và, đây là một ngoại lệ, đa số những bài thơ tôi thuộc từ trước năm 1975 thì đều không biết tựa là gì, nhưng riêng bài này thì nhớ. Tựa của nó là "Nếu biết xa rồi".
Xin chép lại đây cho tôi, và tặng các bạn bè của tôi trên blog này.
Nếu biết xa rồi
Trời mùa đông chim én lạnh lùng bay
Tôi đứng đó nghe ngày vui chợt tắt
Chiều thị trấn chưa vàng lên màu mắt
Sao người quên, cho nhung nhớ thêm dài?
Tôi sợ tôi như sợ người khùng trí
Không nhìn đời bằng ánh mắt nhung xanh
Trong giây phút chợt nghe hồn ngã quỵ
Tuổi tên ơi! Có vỡ nát tan tành?
Trời Phong Điền chim còn bay cánh lả?
Hãy về đây cho tôi ước mơ ngà
Đừng chờ mùa Xuân mai vàng chín rụng
Khi linh hồn và giấc ngủ lung lay ...
Và tất cả đã không còn gì nữa
Trả cho người ngày cũ để tìm quên
Dù ngày vui, dù cuộc đời chưa hết
Nhưng vết hằn đà chia cắt tuổi tên ...
Thì mùa đông loài chim nào không bay?
Đã ngủ vùi chưa sau giấc mơ dài?
Người đã quên tôi, buồn lên tóc rối
Một phương trời - và cuộc sống phân hai ...
Hôm nay tranh thủ giờ nghỉ trưa để viết nốt, chủ ý là để giới thiệu một bài thơ của một thi sĩ nào đó trước năm 1975, tôi không biết tên nhưng thơ của anh (?) thì vẫn được giữ y nguyên trong trí nhớ của tôi. Giả dụ ở góc biển chân trời nào đó mà anh đọc được những dòng này thì chắc là thích thú và cảm động lắm chứ nhỉ!
Các bạn đọc và enjoy nhé!
-------------
Tôi đang ở Cần Thơ, nhưng sắp rời nó trong vòng vài tiếng nữa.
Sắp về, nhưng lòng vẫn còn lưu luyến, và đó là điều đương nhiên, vì Cần Thơ gạo trắng nước trong/Ai đi đến đó lòng không muốn về ...
Cần Thơ, vùng đất tự hào của miền Tây, với tên gọi Tây Đô, và cũng là vùng đất rất thân thương đối với tôi. Cần Thơ có bến Ninh Kiều/Có con đò nhỏ có nhiều giai nhân .... Ngay lúc viết những dòng này tôi cũng đang ở gần bến Ninh Kiều, một bến sông nho nhỏ, của một thành phố nho nhỏ, với những con người hiền lành, chân chất ...
...
(bài viết tới đây thì bị tạm ngưng, phần dưới đây là mới viết hôm nay)
Thực ra, sự lưu luyến, tiếc rẻ của tôi khi rời Cần Thơ chẳng liên quan gì đến bến Ninh Kiều, mà là vì tôi đang ở khá gần Phong Điền nhưng lại không đến thăm nó được. Phong Điền ... một địa danh có gọi tên gọi rất thơ mộng và rất thân thiết đối với tôi, chỉ vì một câu trong một bài thơ mà tôi đọc được từ trước năm 1975. Câu thơ ấy, tôi đã đọc trong một tập thơ hay một tạp chí nào đó, rồi nhớ mãi đến ngày nay (có thể có chút ít sai sót). Câu thơ tuyệt đẹp có chứa tên địa danh Phong Điền tôi đã đưa lên làm tựa cho entry này rồi đấy: Trời Phong Điền chim còn bay cánh lả ....
Và, đây là một ngoại lệ, đa số những bài thơ tôi thuộc từ trước năm 1975 thì đều không biết tựa là gì, nhưng riêng bài này thì nhớ. Tựa của nó là "Nếu biết xa rồi".
Xin chép lại đây cho tôi, và tặng các bạn bè của tôi trên blog này.
Nếu biết xa rồi
Trời mùa đông chim én lạnh lùng bay
Tôi đứng đó nghe ngày vui chợt tắt
Chiều thị trấn chưa vàng lên màu mắt
Sao người quên, cho nhung nhớ thêm dài?
Tôi sợ tôi như sợ người khùng trí
Không nhìn đời bằng ánh mắt nhung xanh
Trong giây phút chợt nghe hồn ngã quỵ
Tuổi tên ơi! Có vỡ nát tan tành?
Trời Phong Điền chim còn bay cánh lả?
Hãy về đây cho tôi ước mơ ngà
Đừng chờ mùa Xuân mai vàng chín rụng
Khi linh hồn và giấc ngủ lung lay ...
Và tất cả đã không còn gì nữa
Trả cho người ngày cũ để tìm quên
Dù ngày vui, dù cuộc đời chưa hết
Nhưng vết hằn đà chia cắt tuổi tên ...
Thì mùa đông loài chim nào không bay?
Đã ngủ vùi chưa sau giấc mơ dài?
Người đã quên tôi, buồn lên tóc rối
Một phương trời - và cuộc sống phân hai ...
Bài thơ hay! Cám ơn chị Vũ Thị Phương Anh. TP Cần Thơ cũng đang phát động cuộc thi thơ và truyện ngắn nhân kỉ niệm 10 năm lên trung ương...123 rất mong có được những bài thơ hay như này dự thi. Được thế hạnh phúc lăm lắm!
Trả lờiXóa