Thứ Bảy, 7 tháng 5, 2011

Một bầy sâu

Hồi còn nhỏ, tôi rất sợ sâu.

Sâu, không hiểu sao, hồi ấy lại nhiều đến thế nhỉ? Dường như chỗ nào cũng có thể có sâu được thì phải. Này nhé, trước hết là sâu gạo. Những con sâu trăng trắng, nằm trong một bọc tơ cũng trắng, mà mỗi ngày khi ngồi nhặt gạo để nấu cơm là thỉnh thoảng tôi lại bắt được một vài con.

Gạo làm sao mà lại phải nhặt nhỉ, thế nào cô bé Khuê nhà tôi cũng hỏi mẹ như thế. Thì đúng rồi, bây giờ trẻ con có phải nhặt gạo nữa đâu, gạo trắng trơn, chỉ việc xúc đổ vào nồi cơm điện, tráng nước sơ sơ đi rồi đem nấu mà thôi. Chứ hồi ấy, chẳng biết có phải là nhà tôi nghèo nên mẹ tôi mua loại gạo rẻ tiền không hay là gạo nào cũng thế, nhưng tôi nhớ là khi lấy gạo thổi cơm thì thế nào cũng phải có động tác nhặt gạo - nhặt thóc còn sót lại, nhặt sạn còn lẫn trong gạo, và ... nhặt sâu!

Cứ mỗi lần nhìn thấy con sâu gạo phải nhặt thì tôi lại rùng mình, túm lấy nhúm gạo có con sâu bỏ lên tờ báo, rồi lấy đũa gạt từng hạt gạo trả lại vào rá gạo, cho đến khi còn lại con sâu nằm ngo ngoe trên tờ báo thì vội vàng đem đi đổ vào sọt rác. Khi làm xong, cảm thấy như đạt được một chiến tích!

Không chỉ có sâu gạo, mà còn có cả sâu rau. Sâu rau cũng nhiều loại lắm, chẳng thế mà người ta mới có câu "rau nào sâu nấy". Nhưng loại sâu rau đáng sợ nhất đối với tôi là sâu rau muống.

Những con sâu đen, to, và ... nhũn nhùn nhùn, rất dễ sợ nếu chẳng may đụng tay vào nó. Vì cảm giác rất ghê rợn: nó ươn ướt, lành lạnh, nhun nhũn, rất ... kinh.

Khi nhặt rau muống, nếu đã xác định được chỗ nào có sâu thì còn đỡ, chỉ cần ngắt đoạn rau có con sâu rồi vứt đi, là xong. Nhưng chẳng may mà không thấy trước được nó, nên khi đang cầm cọng rau bỗng ... bóp phải nó, thì Chúa ơi! Mọi người sẽ nghe thấy tiếng la thất thanh của tôi, cùng động tác nhảy nhổm lên và quăng "chéo" cọng rau xuống đất. Trước khi bình tĩnh lại và nhặt cọng rau có con sâu lên, vứt vào sọt rác.

Chưa hết, vẫn còn vài loại sâu khác, nguy hiểm hơn. Vì nếu không cẩn thận thì chúng có thể có cơ hội nằm trong miệng hoặc cả trong bụng của mình. Ấy là tôi muốn nói những con sâu nằm trong trái cây, ví dụ như ổi, táo (táo ta ấy), hoặc mận (tôi muốn nói đến quả "roi" của miền Bắc ấy).

Những loại trái này rất dễ có sâu, mà ác một cái, trái nào càng ngọt lại càng dễ bị sâu, mới là lạ chứ!

Thử tưởng tượng, bạn đang cầm trái mận cắn và nhai ngon lành, suýt soa kêu lên "ừ, quả mận này ngọt quá", thì bỗng nhìn thấy nửa trái mận còn lại trên tay bạn có một con sâu đang ngo ngoe ... Thế là hét lên, và nhè luôn miếng mận đang nhai trong miệng ra xem có con nào trong đấy nữa không. Thường thì không có, nhưng cũng có khi, năm thì mười họa, cái miếng vừa cắn trong miệng khi nhè ra cũng có sâu nữa, mới ghê chứ!

Việc ấy đã xảy ra với tôi một lần, từ hồi bé. Và sau đó, tôi cứ thắc mắc mãi: có bao giờ mình ăn phải sâu mà không biết, và đã nuốt xuống bụng mất rồi, hay chưa nhỉ?

Vái trời là chuyện ấy chưa xảy ra! Chứ nếu xảy ra rồi, thì đến chết mất thôi!

Mà, biết đâu tôi đã ăn mấy con sâu vào trong bụng rồi ấy, cũng nên!

Nếu tôi không ăn, thì cũng có thể đã có người khác ăn rồi. Vì nhiều sâu thế cơ mà. Không khéo mọi người còn ăn nhiều rồi nữa là khác. Ăn sâu, rồi thậm chí đẻ cả ra sâu nữa ấy chứ.

Chứ nếu không thì làm sao lúc này sâu lại nhiều đến thế? Cả một bầy nhung nhúc kia kìa.

Ở đâu ra mà dám nói như thế, tôi nghe có người hỏi tôi như vậy.

Thì còn đâu nữa, nó ở đây này. Lãnh đạo của đất nước đã nói đàng hoàng, không phải tôi nói đâu nhé.

Chỉ tội nghiệp cho nước VN và người VN mình quá đi thôi! Một con sâu cũng đủ chết rồi, huống chi nay lại còn cả một bầy sâu!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Đây là blog cá nhân, mong các bạn chỉ đưa những nhận xét ôn hoà, không cực đoan, không kích động hận thù, và tôn trọng sự khác biệt, để không gây rắc rối, bất lợi cho chủ blog.