Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2011

Càng có "phốt", càng ngồi cao!

Đấy là lời lẽ của một người bạn cũ của tôi, người gửi cho tôi đường link dẫn đến entry này của một blogger, ở đây.

Bạn tôi chưa chịu ngưng ở đó, mà còn thêm một câu nói rất quen thuộc, nhưng cũng rất ... đau lòng (trừ phi là bạn không còn có thể đau được nữa, vì đã tê buốt), đó là: Việt Nam mình nó thế!

Xin không bình luận gì thêm, vì những việc như vậy tôi đã rất quen trong cuộc đời làm việc gần 30 năm của mình.

Trước đây thì những chuyện như vậy sẽ làm cho tôi bức xúc lắm lắm. Nhưng bây giờ, thì ... thôi! Kinh nghiệm của tôi là cứ thấy chỗ nào có dấu hiệu xảy ra tình trạng như trên, thì tốt nhất là nhanh nhanh mà tránh!

Chứ gì nữa! Ở lại, để rồi mang hết rượu ngon của nhà đổ vào bình chung, còn những người như thế thì đem nước lã đổ vào đấy, rồi thì chia đều à?

Chưa kể, những người đổ toàn nước lã, nhưng có quan hệ tốt, mồm miệng dẻo, biết tung hỏa mù, "smokes and mirrors", thì lại được xem là có công to, nên phải được tưởng thưởng. Còn mấy đứa nai lưng ra làm, nhưng không có quan hệ (vì mắc làm rồi, lấy đâu thời gian mà đi ... buôn vua!), lại còn hay có ý kiến ý cò, đóng góp cho cái chung tốt lên, thì ... coi chừng bị xem là gây mất đoàn kết nội bộ đấy.

Chà, gì chứ mấy việc này thì tôi rành quá đỗi.

Thử hỏi, thế này thì làm sao mà chẳng chảy máu chất xám. Người tài có muốn đóng góp chắc cũng khó thay, tốt nhất là bắn ra làm cho nước ngoài hoặc khu vực tư nhân thôi, chứ ở trong cứ thấy mấy việc như vậy thì chỉ cần bức xúc thôi cũng gần muốn chết rồi, và sẽ chẳng làm gì được nữa, thật thế!

Thì ... "Việt Nam mình nó thế"!

Chỉ là vài giòng lẩn thẩn nhân đọc một blog entry.

1 nhận xét:

Đây là blog cá nhân, mong các bạn chỉ đưa những nhận xét ôn hoà, không cực đoan, không kích động hận thù, và tôn trọng sự khác biệt, để không gây rắc rối, bất lợi cho chủ blog.