Thứ Hai, 28 tháng 3, 2011

Rằng xưa có gã từ quan ...

Không hiểu sao, tự nhiên tôi lại nhớ đến câu thơ ấy.

Bài thơ mà tôi đã mê mẩn một thời, trước hết là vì cái tựa rất thơ mộng lạ lùng - Đưa em tìm động hoa vàng. Cộng thêm vào đó là tác giả cũng không kém phần lạ lùng kỳ bí là thiền sư (hình như thế?) Phạm Thiên Thư.

Không chỉ có thế, bài thơ lại còn được phổ nhạc bởi một nhạc sĩ tài hoa là Phạm Duy, người rất có duyên phổ nhạc cho thơ, mà đặc biệt là thơ lục bát. Những bài thơ được Phạm Duy phổ nhạc đều là những bài thơ vốn đã rất hay, nhưng khi được phổ nhạc thì cái hay đó được nhân lên gấp bội. Đặc biệt, điệu nhạc đã giúp bài thơ in hẳn vào trí nhớ của mọi người, đến nỗi không thể nào quên được nữa.

Tất nhiên, trong những bài thơ được phổ nhạc mà tôi không bao giờ quên được là bài "Đưa em tìm động hoa vàng", với câu đầu tiên là câu "Rằng xưa có gã từ quan" mà tôi đã đưa lên làm tựa cho entry này.

Nhưng tại sao tôi lại nhớ bài thơ ấy vào lúc này? Có thể là vì nó phù hợp với tâm trạng của tôi - một cảm nhận về một cái gì đó hơi ngậm ngùi, hơi buồn buồn, dù chỉ là một nỗi buồn thoáng qua, mơ hồ, nhưng ... resigned - dù có thở dài, nhưng cũng vẫn là lời cuối; dù có chút buồn, nhưng việc đã quyết, và đã sẵn sàng chấp nhận - well, more than ready; I should say I have been waiting for the moment, mặc dù khi thời điểm đến thì tôi vẫn cứ có chút ngập ngừng, buồn buồn, và một chút gì tiếc nhớ ...

Như tâm trạng của những câu thơ này:

Rằng xưa có gã từ quan
Lên non tìm động hoa vàng ngủ say
Thôi thì thôi để mặc mây trôi
Ôm trăng đánh giấc bên đồi dạ lan
Thôi thì thôi chỉ là phù vân
Thôi thì thôi nhé... có ngần ấy thôi


Thôi thì thôi, chỉ là phù vân ...
Thôi thì thôi nhé, có ngần ấy thôi...

Tôi cũng đã có tâm trạng này đôi ba lần rồi. Cũng có hơi ngỡ ngàng một chút - thì ra mọi việc chỉ là như thế - nhưng không có gì lạ; có lạ chăng là sự mơ màng của chính mình, dù già nhưng dường như vẫn quá ngây ngô; cũng có hơi buồn một chút, cái buồn của một người nhìn thấy vật đổi sao dời, chẳng liên quan gì đến mình nhưng sao cũng thấy buồn buồn. Thì buồn vu vơ, vậy thôi.

Rằng xưa có gã từ quan...
Ngày nay có kẻ từ quan...
Ngày mai có đứa từ quan...

6 nhận xét:

  1. Cứ đọc bài nầy thấy buồn buồn sao sao!thấy mơ mơ man mát thế nào chị ạ!Mình cũng đã là quan nhỏ từ trước75 và sau75 mười mấy năm và 1 phút bốc đồng "xuất cảnh trái phép"nên bị đuổi khỏi chốn quan trường...Không sao và tự nhiên nhớ bài thơ cúa Phạm thien Thư thấy bùi ngùi...Ai cũng có cách từ quan phải không chị.

    Trả lờiXóa
  2. Chào cô

    Cô chuẩn bị có công việc mới hay sao ạ? Em thấy chữ "resigned" trong entry, không biết được dùng theo mấy nghĩa.

    H.

    Trả lờiXóa
  3. Chào anh Cà Tửng,

    Cám ơn sự đồng cảm của anh. Và rất cám ơn câu: ai cũng có cách từ quan của mình.

    Tôi nhớ một bà sếp cũ có cách từ quan - nói cho đúng hơn là lui quan - rất lạ lùng: giấu bay giấu biến tờ quyết định về hưu đi, không cho ai thấy. Và đến ngày cuối cùng trước khi về hưu thì ngồi ký hàng loạt giấy tờ, trong đó có rất nhiều quyết định về nhân sự (biên chế), rồi đọc, gạch bỏ, thở dài, xé bỏ, đầy vẻ căng thẳng giằng xé ... Bám víu đến cuối cùng, cho đến khi không còn có thể bám víu được nữa. Và dường như có đôi chút hằn học ...

    Chứng kiến điều ấy thì tôi đã tự nhủ là điều đó không thể nào được lập lại ở mình, anh Cà Tửng ạ. Có là gì đâu, chỉ là phù vân thôi mà. Buông ra sớm chừng nào hay chừng đó, anh nhỉ.

    Một lần nữa cám ơn sự đồng cảm của anh.

    H.,
    Cô chép lại câu hỏi của em đưa lên đây vì muốn lưu nó. Vì để trong mail thì rồi sẽ quên mất, nhưng đưa lên đây thì chừng nào entry này còn thì những comment này cũng còn.

    Resigned trong bài thì cô không dùng với nghĩa mà em nghĩ đâu, nhưng cô cũng rất thích sự mập mờ, hai nghĩa của từ ấy. Vì nghĩa kia cũng rất phù hợp em nhỉ.

    Sẽ viết thêm cho em sau qua mail nhé. Mọi việc của em có tốt không?

    PA

    Trả lờiXóa
  4. Thưa chị Phương Anh,

    Tình cờ lướt mạng mà em biết được trang này của chị. Em đã đọc một số bài, và rất dễ nhận thấy rằng những học trò của chị suốt mấy chục năm qua đã may mắn có 1 người thầy là chị. Và dĩ nhiên, những người thầy của chị ngày xưa hẳn phải rất vui vì có 1 người trò như chị.

    Em cảm ơn chị đã ghé thăm trang em và để lại nhận xét. Em sẽ ghé thăm "nhà" chị thường xuyên để chia sẻ cùng chị đôi điều.

    Chị hay nói trong trang này là chị sắp về hưu, nhưng em thấy tâm hồn chị vẫn còn thật trẻ trung chị ạ! :)

    À! Nếu được thì chị có thể mở thêm mục "Recent comments" để mọi người và em tiện theo dõi hơn 1 chút chị ạ.

    Trân trọng.

    Em - Trần Trung Kiên

    Trả lờiXóa
  5. Tôi cũng yêu thơ của Phạm Thiên Thư (khi ông còn đi tu), nhưng không phải từ bé mà chỉ nhờ Tiêu Dao Bảo Cự.

    Trả lờiXóa
  6. Còn chuyện chị "từ quan" thì cứ coi nó nhẹ nhàng/take it easy thì mọi chuyện cũng qua. Take care.

    Trả lờiXóa

Đây là blog cá nhân, mong các bạn chỉ đưa những nhận xét ôn hoà, không cực đoan, không kích động hận thù, và tôn trọng sự khác biệt, để không gây rắc rối, bất lợi cho chủ blog.