Nếu có ai đã đọc entry "Một thông báo nhỏ" của tôi, thì tôi xin báo là tôi đã cất nó đi, như đã hứa. Rất cám ơn những người đã đọc và chia sẻ, động viên. Đối với tôi, việc vừa qua đem lại cho tôi rất nhiều bài học - về con người, về cách ứng xử công cộng, về sự trầm tĩnh, và lòng khoan dung. Việc thật đáng buồn, nhưng nó đã xảy ra, biết sao được. Thôi thì đành nhủ: "We all live, and learn!"
---------------------------------------
Entry này tôi bắt đầu viết cách đây 3, 4 ngày rồi nhưng vì bận công việc nên bỏ dở dang. Hôm nay cuối tuần, viết nốt và post lên đây. Vì đã trễ mấy ngày nên có thể không còn "thời sự" nữa, vì lúc tôi viết thì Thanh Chung, một blogger Việt mà tôi hâm mộ, vừa đăng lên một entry khiến tôi có cảm hứng viết entry này. Giờ thì có lẽ TC đã viết những mẩu khác rồi!
----------------------------------------------------------------------------------
Không bao giờ đâu, Donna!Những câu thơ trên đây tôi vừa chép ra trong trí nhớ. Đó là những câu đầu trong bài thơ "Vỡ lòng cho người con gái Mỹ" mà tôi đọc lóm trong tập thơ Du Tử Lê của bà chị của tôi vào đầu thập niên 1970, có thể là 1973, 1974 gì đó.
Dù anh có yêu em hơn bất cứ thứ gì có trên đất Mỹ
Thì anh cũng phải trở về
Quê hương anh
Nơi mẹ già anh nửa đời ăn cơm chan bằng nước mắt
...
Quê hương anh
Trẻ chưa lớn đã già
Người chưa cao đã cọc..."
Lúc ấy, tôi cỡ 13, 14 tuổi (bằng tuổi Khuê Vũ bây giờ, trời, có thể tưởng tượng mình cũng có lúc ... trẻ như vậy sao????) Tập thơ ấy nhiều bài, tôi đọc lướt qua và không có bất kỳ ấn tượng gì hết.
Cho đến khi gặp bài thơ ấy. Bài thơ rất dài, nên tôi chỉ đọc lướt, nhưng rất ấn tượng với nó, đặc biệt là câu đầu tiên (và được lặp đi lặp lại nhiều lần trong bài thơ). Và nhớ mãi đến bây giờ.
Tại sao hôm nay tôi lại nhớ và nhắc đến bài thơ ấy? Vì tôi có nhìn thấy trên blogroll của tôi cái tựa một entry mới của Thanh Chung, một blogger mà tôi hay đọc. Đọc, vì thấy có sự đồng cảm. Thanh Chung tuổi Tân Sửu tức là thua tôi một tuổi, coi như là người cùng thời đi, và lại cũng có gốc là cô giáo, nên lại càng dễ gần.
Entry của TC nói cái gì mà làm cho tôi nhớ bài thơ của Du Tử Lê nhỉ? À, tựa entry của TC là "Phải yêu nước mình em ạ" (đại khái thế). Một entry cũng có ít nhiều so sánh Mỹ với VN, lần này là chị gái nói với em (bạn?) khi thấy những sự khác biệt giữa Mỹ và VN. Tự nhiên tôi thấy có gì đó hao hao với bài thơ của Du Tử Lê, nên - với khả năng liên tưởng 'siêu phàm' (và vì thế hay lạc lối, nói loanh quanh) của tôi, tôi bỗng nhớ ngay đến bài thơ của Du Tử Lê mà tôi vừa nêu ở trên.
Một bài thơ theo tôi là quá hay, và rất tiếc là không được phổ biến chính thức tại VN hiện nay. Nhà thơ Du Tử Lê thì đã đi định cư ở Mỹ rồi, là nhà thơ miền Nam thuộc "chế độ cũ" mà. Chà, nhắc tới mấy từ này là chẳng đặng đừng, chứ tôi là chúa ghét nhắc đến mấy cái từ quỷ quái ấy, vì nó làm cho nhiều người đau lòng, cả tôi nữa.
Vì tôi cũng là con nhà thuộc chế độ cũ mà lại, khi đi thi đại học còn bị xếp loại lý lịch gần bét, và gần đây khi chuyển công tác, lấy hồ sơ về - lần đầu tiên sau hơn 25 năm thi vào trường mới được thấy lại nó - tôi đọc thấy mấy giòng chữ ghi trên hồ sơ của tôi là "con ngụy quyền". Thôi chuyện cũ rồi, dù gì thì chủ nghĩa lý lịch cũng đã bị bỏ đi (trên danh nghĩa, ít ra là thế), không nhắc nữa chỉ đào sâu thêm hố sâu chia rẽ ...
Dù sao thì tôi, với tư cách một người VN, vẫn cứ thích bài thơ đó của Du Tử Lê. Cũng như tôi thích đọc blog của Thanh Chung, dù TC là người Bắc Hà Nội (khác với tôi là Bắc 54 sinh ở tận ... Sóc Trăng). Vì cùng là người Việt với nhau, cùng da vàng máu đỏ, cùng một bào thai trăm trứng mà. Mặc dù tôi chả thích truyền thuyết con rồng cháu tiên đó chút nào, gì mà mới lấy nhau đẻ con xong thì bỏ nhau, còn ra thể thống gì nữa!
Tôi muốn viết cái gì ở đây ấy nhỉ? Viết lăng nhăng ấy mà. Chỉ là để muốn nói, người Việt mình thật yêu nước, cho dù ở nơi nào, quan điểm chính trị ra sao, cũng giống nhau ở điểm ấy. Đấy, cứ đọc Du Tử Lê, rồi đọc Thanh Chung, thì sẽ thấy ngay. À mà ai muốn đọc Thanh Chung thì vào đây này: http://guihuongchogio.vnweblogs.com/.
À, mà tác giả bài "Không bao giờ đâu, Donna" thì bây giờ đã trở thành "Không bao giờ đâu, Lê ơi" rồi. Tức là không bao giờ trở về VN ấy, chứ không phải là "thì anh cũng phải trở về" đâu. Tìm trên mạng, tôi thấy Du Tử Lê đã viết khúc cuối của bài thơ ấy, có tựa là "Cuối cùng cho người con gái Mỹ" rồi. Mọi người cứ tìm trên google sẽ có ngay thôi.
------
Viết tiếp vào ngày Thứ Bảy 11/9/2010
Bài đang viết hôm trước thì rớt mạng, rồi sau bận quá nên bỏ dở dang đó. Hôm nay, thấy tiếc công nên đăng lên, nhưng thực sự trong đầu bây giờ đang ngổn ngang những điều khác muốn nói. Điều gì thế? À, tôi mới đọc blog của TS Nguyễn Xuân Diện về vụ phim Lý Công Uẩn, một bộ phim làm để chào mừng 1000 năm Thăng Long, được quay khá tốn kém, hình như đâu 100 tỷ (?), và điều đáng nói là ... nó rất đậm đà bản sắc dân tộc ... Trung Hoa. Ai muốn biết về điều đó thì vào blog của bác ấy mà xem, địa chỉ nguyenxuandien.blogspot.com.
Mà, theo lời bác ấy thì mấy ngày nay blog của bác ấy khó vào? Tôi cũng chả hiểu làm sao nữa. Hôm nay tôi vào blog của Thanh Chung cũng không được. Theo lời bác Diện, hình như nhiều người vào quá? Chẳng biết người vào, hay là máy vào nhỉ?
Nhân đọc blog bác Diện, rồi viết tiếp entry này do cảm hứng từ mẩu entry của TC, tôi lại lẩn thẩn nghi: Rõ ràng là người Việt Nam ở đâu, và bất cứ thời đại nào, cũng yêu nước. Nhưng cũng rõ ràng là dân tộc Việt Nam ta, khác với Nhật, lại có một "truyền thống" mà ngày xưa còn nhỏ, khi đi học thì tôi thấy mấy cô giáo dạy Sử khen là ... khôn ngoan, đó là đánh thắng quân Tàu xong thì lại sang triều cống. Bây giờ nghĩ lại, tại sao ông cha ta lại làm thế nhỉ? Sao không làm giống Nhật, ngay từ thời đó?
Có phải vì cái vì cái tâm thế chính trị, ngoại giao đó của cha ông ta mà ta mới có những nhân vật Trần Ích Tắc và Lê Chiêu Thống hay chăng?
Ôi, đôi khi tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng...
Chao chi Phuong Anh.
Trả lờiXóaDoc tho cua Du tu Le tren Blog cua chi lam toi nho den Bai hat "Toi muon moi em ve " cua Viet Dzung. Su dong cam co le la vi toi cung la mot "Viet kieu" thuoc the he thu I.
Cach day it nam, toi tro lai Vietnam sau gan 30 nam xa que, "nguoi xua,canh cu" khong con, nhung long van nao nao, day xuc dong,kho ta.
Toi nho lai loi mot nha Khoa Hoc nguoi Phap goc Viet(toi khong nho ten):"Toi co hai Ba Me : Me de la nuoc Viet nam va Me nuoi la nuoc Phap,toi thuong ca hai, nhung toi thuong Me de toi la nuoc Viet nam hon vi Me Viet nam ngheo hon". Day la giai thich dung nhat, trong hoan canh cua toi.
Cam on chi ve nhung bai viet rat interesting.
NTB
___________________
PS : Hom truoc khi Dang nhan xet, toi ky ten la NguoiTayBac, nhung xem lai, toi thay co Nguoitaybac's blog. De tranh ngo nhan,toi ky lai la NTB, hy vong khong bi "dung hang"
Toi cung muon gop y them mot chut ve cach chi dich tu "Solitude". Trong bai viet cua chi, "Hoan tich" chi dung rat tuyet voi, nhung thong thuong toi nghi la "Solitude" co nghia neutral hon.
67, Khúc Thêm Cho Huyền Châu", được nhạc sĩ Từ Công Phụng phổ nhạc, và nhan đề bài nhạc mang tên "Trên Ngọc Tình Sầu"
Trả lờiXóahttp://www.nhaccuatui.com/nghe?M=XyNuR4_WPW
hạnh phúc tôi từ những ngày nước lớn
trời mưa mau tay vuốt mặt khôn cùng
bầy sẻ cũ hom hem chiều ngói xám
trời xanh xao chân nhỏ cũng không về
cây mộng nở từng ngón tay lá nõn
nôi tương tư cỏ ấm thịt da người
tôi hiu hắt từ mắt em ngắt tạnh
môi thâm khô từ thuở định xin hôn
ngày tháng hạ khi không mà trở rét
em khi không mà trở mặt điêu ngoa
tay trông ngóng hương đưa mùi tóc mạ
ngọn me xa theo ký ức rì rào
chiều qua đó chân ai còn ríu rít
lời ai say cho trời đất lại gần
kỷ niệm tôi từ những ngày vỡ tiếng
nhẩn nha gom từng cọng thiết tha rơi
con dế nhỏ lớn lên đằm tiếng hát
khi đêm về ru giọng đớn đau hơn
cây niên thiếu cũng thui mầm trong sáng
lá oan khiên lả tả mái hiên người
tôi èo uột từ những người cả gió
con dế buồn tự tử giữa đêm sương
bầy sẻ cũ cũng qua đời lặng lẽ
ngọn me xưa già khọm tiếc thương hờ
em ở đó bờ sông còn ẩm cát
con sóng tình vỗ mãi một âm quên
1967
Chị Phương Anh có thích bài thơ này không?
Ngày xưa, những chiều Saigon mưa lâm râm đầu mùa hè, lang thang đi học về dưới những hàng me sũng nước, nhìn bầy chim sẻ ríu rít trú mưa, những con dế gáy bắt đầu rả rích dưới cỏ khi đêm về, ta thả hồn theo lời bản nhạc "Trên ngọn tình sầu " nghĩ về mối tình si khổ sở dại khờ thuở mới lớn với cô bạn gái Bắc Kỳ "điêu ngoa nhưng giả bộ ngoan hiền" ( Nguyễn tấn Nhiên nói thế ) .
Em là một fan của Du Tử Lê. Chúc chị cuối tuần vui vẻ.
Trả lờiXóa....thuộc "chế độ cũ" mà. Chà, nhắc tới mấy từ này là chẳng đặng đừng, chứ tôi là chúa ghét nhắc đến mấy cái từ quỷ quái ấy, vì nó làm cho nhiều người đau lòng, cả tôi nữa."
Trả lờiXóaHãy cười nửa miệng, nhìn nửa mắt, đẹp...giai như Phật, có gì đâu mà buồn, mà đau lòng lắm vậy. Nên lấy đó làm vui mới phải. Ai muốn dán nhãn sao cũng được. Cô bắc kỳ....cũ ơi.