Tôi là dân language art. Dân này ai cũng bị kêu là nói nhiều.
Tôi cũng là phụ nữ. Với phụ nữ, nói nhiều gần như là một tật bẩm sinh.
Hồi nhỏ, thật ra tôi ít nói. Vì không có gì để nói, vì không có nhu cầu nói, hoặc vì không dám nói, rồi thành thói quen không nói. Và nói chung được nhiều người thích, vì được khen là ngoan hiền, nhưng đồng thời cũng bị trách là "hiền quá" với cái cách mà tôi hiểu là "ngu quá!".
Đến lớn, tôi làm nghề đi dạy. Đồng thời cũng phải làm quản lý, chưa kể là phải đóng một vai chính trong việc gánh vác gia đình, từ gia đình lớn (cha mẹ, anh chị em), đến gia đình nhỏ (vợ chồng, con cái). Một việc mà tôi chẳng hề được chuẩn bị hồi còn bé.
Từ bé, tôi cũng được dạy là phải chân thực. Nên tôi không hề biết nói dối, từ việc lớn đến việc nhỏ. Những cái mà người ta gọi là white lies, nói dối vô hại, để mọi việc được êm đẹp, hòa hợp, không ai buồn, không ai mất mặt. Tôi hoặc là im lặng từ đầu đến cuối, hoặc nếu nói, thì lại nói rất thật mà không phán đoán được nói như thế có đúng lúc không, có đúng đối tượng không, người nghe có muốn nghe điều mình nói không, có gây hại gì cho ai không ...
Tôi biết, giao tiếp đôi khi cần im lặng chứ không chỉ nói. Nhưng khi nào cần im lặng và khi nào cần nói nhỉ? Nói quá nhiều, nhiều hơn mức cần thiết, thì rõ ràng là lợi bất cập hại. Nhưng không nói gì hết, hoặc không nói khi cần nói, thì cũng rất hại!
Vấn đề là, khi nào cần nói, và khi nào cần im lặng? Và nếu trong gia đình, hoặc trong xã hội, có những vấn đề cần nói, nhưng không ai nói, hoặc rất ít ai dám nhắc đến, thì nó là gì nhỉ?
Tôi nghe người ta nhắc đến sự im lặng trước cơn bão. Sự im lặng đó rõ ràng là không dễ chịu. Ai cũng biết, mà không ai làm gì, hoặc không làm được gì. Rất đáng sợ.
Tôi cũng nghe lời khuyên, khi nước đục, thì không thò tay vào vớt cặn, vì chỉ làm nước đục thêm. Hãy để yên cho cặn lắng xuống, rồi nước sẽ trong lại.
Nếu quả như thế, có lẽ đây là lúc cần sự im lặng, yên tĩnh cho nước đục lắng lại thành trong.
Tôi lúng túng lắm! Không biết nói gì thêm nữa. Và có lẽ đây chính là lúc cần im lặng. Vậy tôi sẽ im lặng thôi.
Mong rằng đây là sự yên lặng để nước trong, chứ không phải là sự yên lặng trước cơn giông tố!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Đây là blog cá nhân, mong các bạn chỉ đưa những nhận xét ôn hoà, không cực đoan, không kích động hận thù, và tôn trọng sự khác biệt, để không gây rắc rối, bất lợi cho chủ blog.