Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Bánh mì pate, con vọc, cơm 2000 và chuyện khối C


Bánh mì pate là một trong những thứ tôi thích ăn từ nhỏ. Đặc biệt là thời sinh viên nghèo đói của những năm 80 của thế kỷ trước. Đang đói, mà có được một ổ bánh mì pate kiểu Sài Gòn, với vị dòn dòn của bánh mì, béo béo của pate, thêm một chút nước tương (xì dầu) mằn mặn, vài lát dưa leo cho có chất tươi, vài lát ớt cay xé (ăn vào xuýt xoa, cho có cảm giác mạnh mà), vài cọng ngò thơm thơm … Còn gì bằng nữa, phải không, hỡi những sinh viên hoặc công nhân nghèo, đang lúc bụng đói.


Vâng, bánh mì pate là món ăn khoái khẩu của tôi, thích từ hồi nhỏ cho tới tận bây giờ. Không, nói chính xác là thích cho đến cách đây khoảng 10 phút.


Thích cho đến cách đây khoảng 10 phút, là sao? À, thì cách đây 10 phút tôi đọc được một bài trên báo mạng. Đọc xong, xin thề là tôi suýt ói, may mà bụng đói (muốn ói và bụng đói, tự nhiên thành vần, hay quá ta ơi!) nên đã không nôn thốc nôn tháo ra. Thôi, các bạn tự xem đi, chứ đừng bắt tôi tả lại nữa. Nếu không sợ ói, thì đọc bài xong nên xem luôn cả đoạn video clip nghen! Link dưới đây nè.






Còn con vọc, thì tôi mới nghe tên đây thôi. Xưa nay chưa nghe ai nói đến con này bao giờ. Nhưng gần đây thì tên của con vật này được đưa lên báo. Khổ, người VN nào mà chẳng biết cứ hễ được nêu lên báo là có chuyện chẳng lành. Người cũng vậy, mà con vọc – vốn là một con có họ hàng gần với loài người, nghe nói thế – cũng rứa mà thôi. Nên chuyện con vọc lên báo chẳng có gì là hay ho cho con vọc đâu, tôi biết trước là thế.



Biết là chẳng có gì tốt lành, nhưng ghê rợn như thế này thì quả tình tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Chẳng biết mấy “đại gia” ấy nghĩ cái gì nữa, vừa man rợ, vừa dốt nát, ăn sống nuốt tươi, như dã thú, sợ quá. Trướcđây tôi có nghe đến Từ Hy Thái hậu với thói quen ăn uống man rợ như ăn óc khỉ sống (!), nhưng cứ nghĩ đó là chuyện hiếm hoi của ngày xưa, lại có thêm mắm dặm muối của người đời sau, nên mới thế. Nhưng đây là chuyện ngày nay, thế kỷ 21, lại sờ sờ ở Việt Nam? Thực không biết nói gì hơn là thành ngữ quen thuộc thời “a còng” (không biết a còng là gì hả, nó là cái dấu này nè: @): bó tay chấm com, hết!




Các bạn muốn biết tôi nói gì phải không? Xin đọc ở đây, link:



http://www.vietnamnet.vn/vn/kinh-te/73346/an-thit-vooc--thu-choi-man-ro-cua-dai-gia.html


Đọc đến đây, thế nào cũng có người trách móc, phê bình tôi, sao chỉ toàn nhìn vào những điều đen tối, nhìn vào mặt trái không thôi. Như thế là mất niềm tin vào cuộc sống, biết chưa? Mà mất niềm tin vào cuộc sống hiện nay, trong đất nước VN xã hội chủ nghĩa giàu đẹp (rừng vàng biển bạc đất phì nhiêu/các nước anh em giúp đỡ nhiều – thơ Hồ chủ tịch đó) , tức là mất niềm tin vào chủ nghĩa xã hội, vào sự lãnh đạo tài tình sáng suốt của Đảng ta (dù tôi không phải là đảng viên đảng Cộng sản Việt Nam, nên technically gọi "Đảng ta" như thế là không đúng, nhưng mà quen … mẹ nó mất rồi). Vậy là sao???? Mầm mống phản động hả????? Chết chết …


Không ạ, tôi thề là không dám thế, chẳng qua là tình cờ đọc được mấy cái link nó xuất hiện trên facebook của mình nên mới vào đọc thôi, mà toàn là báo lề phải đấy chứ, có phải đọc của đài địch, báo địch gì đâu. Thôi, cũng phải tìm một cái gì tích cực mà nhắc đến, chứ không thì lại bị người khác nghĩ sai, tưởng mình phản động thì nguy hiểm quá. Ai chứ tôi thì làm sao có thể phản động được, có muốn phản động cũng phải … gan gan một chút, chứ hèn như tôi á, chưa khảo đã xưng, thì phản động thế nào được?



Thì đây, không cần phải tìm nhiều, cũng trên facebook, có ngay: Cơm 2000 đấy.


Không, không phải cơm dành cho Clinton ăn khi sang thăm VN, giống như Phở2000 đâu. Đây là cơm được bán với giá 2000 đồng tiền VN ạ. Cơm từ thiện, nhưng không phải bố thí, mà được bán đàng hoàng, theo kiểu trợ giá của nhà nước XHCN thời bao cấp í mà. Chỉ có điều, đây không phải là nhà nước, mà là tư nhân, một nhóm người tự nguyện đứng ra làm thôi. Các bạn đọc theo các cái link ở đây nhé (nếu không có nhiều thời gian chỉ cần đọc cái đầu tiên thôi):








Đọc, thấy ấm lòng. Có thế chứ, “cuộc đời vẫn đẹp sao” mà lại. Có gì đẹp trên đời hơn thế/Người yêu người sống để yêu nhau”, Tố Hữu đã nói trong bài thơ nào đấy của ông. Những câu thơ cứ phơi phới, lồng lộng như thế, là bởi vì “Đảng cho ta trái tim giàu/Thẳng lưng mà bước ngửng đầu mà đi”; phải thế chứ, sao lại cứ bới móc mấy cái xấu xa ra mà nói, những cái ấy nó chỉ là hiện tượng thôi chứ không phải là bản chất đâu, hiểu chửa?



OK, bánh mì pate nói xong rồi, con vọc cũng nói rồi, và cơm 2000 cũng đã giải thích. Chỉ còn lại khối C trong cái tựa của tôi thôi. Nó là cái gì thế?



Á à, khối C ấy hả, có cái gì lạ đâu. Lâu nay, nhiều năm ròng rã, khối này cứ mất dần tính hấp dẫn đối với học sinh. Không giống thời của tôi, cách đây đến 40 năm rồi, khi những đứa học khối C (trước năm 75 cũng gọiđúng là ban C, tức là ban văn-sinh ngữ, nhưng sau năm 75 lúc bọn tôi học thì đổi thành ban A-B, trong đó A là văn-sử-địa và B là văn-ngoại ngữ) tuy vẫn bị xem là … khác thường, nhưng dẫu sao sự khác thường ấy cũng có thể được xem là biểu hiện của (một loại) tài năng.



Hồi ấy, những người học ban này xong thì ra đa số hoạt động trong lãnh vực văn hóa, văn nghệ, báo chí, xuất bản, dịch thuật vv. Vốn là giới văn nghệ sĩ, nên họ bất thường, họ lập dị, và họ … nghèo, nhưng mà nghênh ngang, coi trời bằng vung, thậm chí tự cao tự đại (theo kiểu Cao Bá Quát, “trong thiên hạ có 4 bồ chữ, mình ta đã chiếm hết 2 bồ”), và được mọi người kính trọng theo một kiểu nào đấy. Mà những người ấy cũng có tài thật chứ, họ viết lách, họ tranh luận, họ có ảnh hưởng đến công chúng, họ tạo nên một cuộc sống văn hóa sôi động cho xã hội. Họ nói tiếng Tây, tiếng Tàu, đi Đông, đi Tây, có nhãn quan rộng, tầm nhìn xa, có lý luận, có khiếu ăn nói, có óc khôi hài, có … (thực ra còn nhiều thứ khác lắm các bạn ạ, nhưng nói nhiều quá thì người ta nghĩ rằng mình không khiêm tốn, hóa ra lại trái với lời dạy của Các Mác, hình như thế, rằng “khiêm tốn bao nhiêu cũng chưa đủ, tự kiêu một chút cũng là thừa”, thì oan quá, nên …thôi, không khen nữa).


Thế mà bây giờ, khối C ấy chẳng còn ai thèm học nữa. Chỉ có mấy đứa dốt dốt (xin lỗi các bạn khối C nhé, tôi không nghĩ vậy đâu, vì tôi học khối C mà, nhưng mà xã hội người ta nghĩ thế các bạn ạ), học mấy cái khác không được, nên mới đành cắn răng vào mà học cái khối … thổ tả ấy thôi. (Viết đến đây, bất giác tôi thấy mình mắt ươn ướt, mũi cay cay, chả hiểu sao lại thế).



Để tự an ủi mình (rằng cuộc đời vẫn đẹp sao), tôi lại mò vào trang của nhóm Cơm 2000 để đọc. Để được thấy ấm lòng vì những nghĩa cử đẹp đẽcủa những con người giầu lòng nhân ái, có lý tưởng cao đẹp là phục vụ xã hội, giúp đỡ cộng đồng. Mặc dù những người ấy có lẽ không giàu về của cải, thậm chí tôi còn tin là họ nghèo nữa. Vì không lo kiếm tiền, chỉ lo chuyện bao đồng như thế, thì giàu ở đâu ra?



Nghèo, mà vẫn lo chuyện bao đồng; giàu, tiền không biết đổ đâu cho hết, nên phải … ăn thịt con vọc theo phong cách Từ Hy Thái hậu; nguyên nhân của việc này là do đâu nhỉ?



Còn do đâu nữa, cái gì mà chẳng do giáo dục mà ra? Tôi nghe văng vẳng bên tai có tiếng trả lời như vậy. Ừ, thì vì giáo dục, cũng đúng thôi. Giáo dục là quốc sách hàng đầu mà lại, quan trọng thế còn gì. Chính vì nền giáo dục xã hội chủ nghĩa cao đẹp của chúng ta nên mới có được những con người tốt đẹp, cao thượng với những quán cơm 2000 đầy ắp tình người như thế,chứ còn gì nữa?



Tự nhiên tôi nghĩ, chẳng hiểu việc mấy người làm bánh mì pate có thêm mấy con … dòi bò lúc nhúc, miễn sao bán có lời, cũng như những kẻ đại gia lắm tiền có thú ăn thịt con vọc một cách man rợ kia, có liên quan gì đến sự khủng hoảng của khối C, hay nói văn hoa hơn là của những ngành nhân văn – con người và văn hóa – hay không nhỉ?


Ai biết bảo cho tôi với nhé.

4 nhận xét:

  1. Cảm ơn tác giả. Bài viết hay quá

    Trả lờiXóa
  2. Bài viết của cô PA rất thâm thúy khi liên kết 3 sự kiện trên với nhau. Rõ ràng là khi thịt bị ôi thúi thì mới có giòi, hay giới có tiền bộ lộ thú tính ăn uống man rợ, thì cũng do tính chất giáo dục mà ra cả. Ngày trước 75, học sinh miền nam đều được học môn Giáo dục Công dân nên xả hội ngày ấy rất tôn ti trật tự. Sau khi cả học sinh cũng được giải phóng khỏi môn học "áp bức" đó thì cả xả hội VN ngày nay đạo đức bị băng hoại. Môn CDGD ngày xưa nay biến thể thành công dân day "đục" (đánh). Trò đục thầy phù mỏ, thày(hiệu trưởng họ sầm)làm ma cô, nữ sinh(đẻ)lột quần đánh đập nhau tàn bạo. Ngày xưa tôn sư trọng đạo, còn ngày nay thì ôn sư trộm dạo. Nên mới có văn hóa đạo văn(mà cô PA đã bị ném đá khi đề cập đến) văn hóa chửi và ăn(nghe) chửi ngay trung tâm văn hóa của cả nước Ngàn năm Thăng Long. Rồi đến thi sử Việt có đến 90 phần trăm thí sinh có điểm 0. Nhà giáo ngày nay trong mắt các học sinh không còn có cái uy của Ông Thầy như ngày xưa thời chúng tôi học. Và XHCN đã đẻ ra một thày giáo Hào(PCT tỉnh HY) vô liêm sĩ, láo như cuội. Thế thì cá sự kiện của cô PA đưa ra ở trên không có gì là đáng ngạc nhiên.

    Trả lờiXóa
  3. Biet bao gio nhung su kien nhu the nay giam bot o vietnam day...cang doc cang buon va lo Lang cho tuong lai cua cac nhoc Nha Minh

    Trả lờiXóa

Đây là blog cá nhân, mong các bạn chỉ đưa những nhận xét ôn hoà, không cực đoan, không kích động hận thù, và tôn trọng sự khác biệt, để không gây rắc rối, bất lợi cho chủ blog.