Hôm trước tôi mới đưa tin về câu chuyện hai vợ chồng hát rong với đứa con tên là Sao Mai, và một ước mơ trở thành sự thật. Một câu chuyện y như cổ tích của thế kỷ 21 tại VN.
Cũng như mọi người, tôi hết sức xúc động trước chuyện tình đẹp như mơ ấy. Và, nếu lúc này tôi không bận rộn như vậy, có lẽ tôi đã viết một blog entry, thậm chí có thể làm một bài thơ, để ca ngợi chuyện tình này. Đặc biệt là vào thời điểm mà đạo đức xã hội và mọi thứ khác quanh ta dường như ngày càng u ám. Câu chuyện như một tia nắng ấm chiếu qua màn đêm u tối - well, nghe thật là nhàm, phải không, nhưng quả tình tôi có cảm giác đúng như vậy.
Nhưng hoá ra không phải thế. Chỉ mấy ngày sau khi VTV đưa lên câu chuyện cảm động đến rơi nước mắt này, tờ Vietnamnet đã phanh phui ra sự thật đàng sau câu chuyện ấy.
Sự thật như thế nào? Well, nói ngắn gọn, thì chỉ có 2 chữ thôi: Chuyện xạo!
Xạo như thế nào ư? Các bạn đọc bài này nhé: http://m.vietnamnet.vn/vn/xa-hoi/216913/gia-dinh-noi-ve-vo-chong-hat-rong-len-dieu-uoc-thu-7.html.
Tôi rất buồn, rất thất vọng, nhưng rồi nghĩ lại chỉ thấy buồn cười. Vì, tại sao tôi lại quá ngây thơ để tin rằng chuyện cổ tích vẫn xảy ra ở VN ngày nay, thời "đất nước những tháng năm thật buồn" như thế này?
Và tôi tự nhủ: Hãy nhớ lấy những lời này: Không còn cổ tích!
Cũng như mọi người, tôi hết sức xúc động trước chuyện tình đẹp như mơ ấy. Và, nếu lúc này tôi không bận rộn như vậy, có lẽ tôi đã viết một blog entry, thậm chí có thể làm một bài thơ, để ca ngợi chuyện tình này. Đặc biệt là vào thời điểm mà đạo đức xã hội và mọi thứ khác quanh ta dường như ngày càng u ám. Câu chuyện như một tia nắng ấm chiếu qua màn đêm u tối - well, nghe thật là nhàm, phải không, nhưng quả tình tôi có cảm giác đúng như vậy.
Nhưng hoá ra không phải thế. Chỉ mấy ngày sau khi VTV đưa lên câu chuyện cảm động đến rơi nước mắt này, tờ Vietnamnet đã phanh phui ra sự thật đàng sau câu chuyện ấy.
Sự thật như thế nào? Well, nói ngắn gọn, thì chỉ có 2 chữ thôi: Chuyện xạo!
Xạo như thế nào ư? Các bạn đọc bài này nhé: http://m.vietnamnet.vn/vn/xa-hoi/216913/gia-dinh-noi-ve-vo-chong-hat-rong-len-dieu-uoc-thu-7.html.
Tôi rất buồn, rất thất vọng, nhưng rồi nghĩ lại chỉ thấy buồn cười. Vì, tại sao tôi lại quá ngây thơ để tin rằng chuyện cổ tích vẫn xảy ra ở VN ngày nay, thời "đất nước những tháng năm thật buồn" như thế này?
Và tôi tự nhủ: Hãy nhớ lấy những lời này: Không còn cổ tích!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Đây là blog cá nhân, mong các bạn chỉ đưa những nhận xét ôn hoà, không cực đoan, không kích động hận thù, và tôn trọng sự khác biệt, để không gây rắc rối, bất lợi cho chủ blog.