Thứ Ba, 13 tháng 11, 2012

Biết nói gì? (Hay: Những cái chết ở VN)

Xã hội VN gần đây có những chuyện lạ quá.

Những cái chết nhói lòng của tuổi học trò, 14, 15 tuổi, bằng tuổi con gái tôi, chỉ vì làm mất vài trăm ngàn đồng quỹ lớp. Những cái chết thảm khốc trong những tai nạn giao thông dồn dập dường như ngày lại càng nhiều hơn và dày hơn. Những cái chết thương tâm của sản phụ, thai phụ trong bệnh viện. Những cái chết lạ lùng, khó hiểu và lại càng khó chấp nhận hơn tại đồn công an của những phạm nhân hoặc thậm chí chỉ là những nghi can, những người có liên quan cần cung cấp thông tin để điều tra. 

Nhiều, nhiều quá đến độ không còn từ để tả chúng nữa nếu muốn dùng những từ riêng biệt để tả từng loại cảm xúc đi theo từng cái chết. Và đọc mãi, nghe mãi về những cái chết ấy thì rồi chúng ta bắt đầu ... quen đi - vâng ạ, quen đi và thản nhiên với những cái chết của đồng loại, vì suy cho cùng thì chúng ta đều có thể là one of them - một người trong bọn họ. Thật đáng sợ khi người ta đã chai lì cảm xúc và cảm thấy quen với những cái chết.

Nhưng những cái chết do bị đánh hội đồng của những người trộm chó dù đã nghe nhiều lần, đọc nhiều lần rồi mà sao tôi vẫn không thể dửng dưng được. Vì nó bất nhẫn quá mức chịu đựng của tôi. Nếu ai chưa đọc, xin đọc ở link bên dưới.

http://www6.vnmedia.vn/VN/xa-hoi/tin-tuc/23_319297/ke_trom_cho_bi_danh_dap_va_deo_bien_giua_cho.html

Tôi cũng đã đọc, nhưng chỉ liếc qua rồi thì bỏ qua không đọc nữa. Chỉ biết thở dài, vì biết nói gì?

-------------
Viết thêm, hôm nay, 19:26 phút ngày 13/11/2012

Phần các bạn vừa đọc ở trên tôi đã viết cách đây ít lâu, nên thông tin đã cũ. Viết đến đó rồi ngưng lại vì bận công việc; hôm nay đọc lại thấy cũng tạm đủ ý để có thể thành một entry nên đăng lên.

Nhưng vừa đăng lên rồi thì lại đọc được trên mạng thêm về một cái chết khác. Thảm thương. Đau đớn. Buốt nhói. Tê dại. Còn có từ nào nữa để tả những gì tôi đang cảm nhận vào lúc này không?

Các bạn sẽ hỏi, cái gì nữa đây? Thôi, các bạn tự đọc lấy vậy. Tôi không còn hơi sức để mà kể nữa.

http://xuandienhannom.blogspot.com/2012/11/chu-tich-quoc-hoi-tinh-trang-khieu-kien.html

Chỉ cần biết, tôi đã nghe câu này nhiều lần và không tin, nhưng bây giờ có lẽ phải bắt đầu tin rồi đây: phải chăng chúng ta đang có một cuộc sống tệ hại hơn cả thời của Nam Cao, Vũ Trọng Phụng và Ngô Tất Tố với những Lão Hạc, Chí Phèo, Xuân Tóc Đỏ, Chị Dậu và Anh Giáo Thứ?

Ôi, biết nói gì ...

1 nhận xét:

  1. "Những ngày tôi đang sống đây là những ngày đẹp hơn tất cả
    Dù mai sau đời có vạn lần hơn" (Trích...)

    Trả lờiXóa

Đây là blog cá nhân, mong các bạn chỉ đưa những nhận xét ôn hoà, không cực đoan, không kích động hận thù, và tôn trọng sự khác biệt, để không gây rắc rối, bất lợi cho chủ blog.