Ông đồ
Vũ Đình Liên (1913-96)
Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực tàu giấy đỏ
Bên phố đông người qua.
Bao nhiêu người thuê viết
Tấm tắc ngợi khen tài
“Hoa tay thảo những nét
Như phượng múa rồng bay”.
Nhưng mỗi năm mỗi vắng
Người thuê viết nay đâu?
Giấy đỏ buồn không thắm;
Mực đọng trong nghiên sầu...
Ông đồ vẫn ngồi đấy,
Qua đường không ai hay.
Lá vàng rơi trên giấy;
Ngoài giời mưa bụi bay.
Năm nay đào lại nở,
Không thấy ông đồ xưa.
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ ?
--
Bài thơ này tôi thuộc từ thời tiểu học, và thuộc lòng. Vì nhiều lý do: vì bài thơ quá hay (và buồn), và cũng vì ... tự nhận vơ rằng mình có bà con với nhà thơ, vì thuộc họ Vũ Đình mà lại! (ba tôi là Vũ Đình Nội, ông nội tôi là Vũ Đình Thúc, và các bác, các chú, các anh em họ của tôi đều là Vũ Đình ... ) Nhưng đến đời anh em chúng tôi thì ba tôi không đặt Vũ Đình nữa, vì ... chán rồi, chắc thế.
Còn bây giờ ... những người muôn năm cũ ấy, biết hồn nay đã về đâu?
Blog này là hậu thân của BlogAnhVu đã bị tôi xóa do một số vấn đề kỹ thuật. Như tên gọi của blog, Just for myself, nó chỉ là nhật ký cá nhân, dù ở dạng mở, nhằm ghi lại những suy nghĩ và cảm xúc của chính tôi về những vấn đề xung quanh mình. Vì là nhật ký mở, tôi cũng chia sẻ đến những người đồng cảm, nhưng không chịu trách nhiệm nếu ai đó lấy bài đi và sử dụng ở nơi khác với những mục đích riêng. Nếu có comment, xin sử dụng ngôn từ hòa nhã, lịch sự, tôn trọng những quan điểm khác biệt.
Thứ Ba, 27 tháng 1, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Đây là blog cá nhân, mong các bạn chỉ đưa những nhận xét ôn hoà, không cực đoan, không kích động hận thù, và tôn trọng sự khác biệt, để không gây rắc rối, bất lợi cho chủ blog.