Thứ Hai, 23 tháng 7, 2012

Hậu Đình Hoa hát rồi, "nay thử múa tôi coi"?

Cách đây ít lâu, bà Vũ Thị Thu Thủy - hy vọng không phải là bà con với tôi, dù cùng là họ Vũ - Phó Chủ tịch UBND Tỉnh Quảng Ninh đã khai mạc cuộc thi Tiếng hát hữu nghị Việt - Trung lần thứ ba. Về việc này, dư luận trong nước - well, dư luận của một số người trong nước, chủ yếu là "lề trái" - đã ví von với việc người kỹ nữ trong thơ của Đỗ Mục, "Ca nữ biết đâu sầu vong quốc/Bên sông vẫn hát Hậu Đình Hoa".

Thực ra, so sánh như thế thì hơi oan cho bà Thủy - cái này tôi đã viết trong entry trước của tôi rồi. Nhưng cũng không trách được những người ví von, vì nhìn bên ngoài thì cũng khá giống, và đáng trách. Đứng trước nguy cơ bị mất nước mà vẫn  không  buồn, không nhục, không hận, lại vẫn đàn ca hát xướng như thế thì thực là quá tệ.

Nhưng đấy mới là nhìn bên ngoài thôi, còn phần nội dung nữa chứ. Ngày xưa các cô ca nữ hát Hậu Đình Hoa, vậy nội dung những bài hát này là cái gì nhỉ?

Tôi gõ "Hậu Đình Hoa" lên google, thì lập tức nhận được rất nhiều câu trả lời, trong đó có bài này tôi nghĩ là tạm đủ ý: http://4phuong.net/ebook/12918617/18978212/khuc-hau-dinh-hoa.html. Các bạn vào đó mà xem nhé.

Nói vắn tắt, Hậu đình hoa là hoa ở sân sau, cũng có thể hiểu là hậu cung. Đây là tập thơ gồm những bài thơ nổi tiếng được chọn lọc và phổ nhạc để các cung tần mỹ nữ đời Hậu trần bên Trung Quốc có thể ca hát phục vụ những dịp triều đình tổ chức yến tiệc linh đình. Đặc biệt những bài thơ trong tập Hậu đình hoa đều có hình thức bóng bẩy, hoa mỹ và nội dung dâm đãng.

Đem so nội dung của Hậu đình hoa với những bài hát sẽ được hát trong các cuộc thi tiếng hát hữu nghị chẳng biết sẽ có gì giống nhau không? Tôi rất muốn biết điều này, nhưng cho đến nay vẫn hoàn toàn không biết, vì hình như sau cái tin "khai mạc cuộc thi" ấy rồi thì chuyện gì xảy ra không thấy báo chí nào đưa tin thêm nữa.

Như vậy, việc ấy có nghĩa là cuộc thi ấy ta cứ tổ chức theo tiền lệ thế thôi, chẳng có gì đặc biệt. Không lẽ trên danh nghĩa 2 nước Việt - Trung vẫn là láng giềng hữu nghị, mà tự dưng nhà nước ta lại cắt đi những hoạt động vốn được thực hiện để chứng tỏ tình hữu nghị, tức là ta muốn tự ý tuyên chiến hay sao? Ai lại làm như thế được, đúng không, Việt Nam ta vốn xưa nay vẫn trọng "hòa hiếu" với người anh lớn Trung Hoa mà lại. Nhớ nhé, anh lớn, Big Brother cơ đấy. Big Brother is watching you, có biết không?

Tóm lại, chẳng có gì mà phải ầm ĩ cả. Chỉ là cuộc thi hát ấy mà, các em có hát thì cũng có có thiệt hại gì ai đâu. Sao bọn thế lực thù địch, phản động lề trái, diễn biến hòa bình, kích động xúi giục vv cứ làm ầm ĩ lên thế? Chắc lại định bôi nhọ chế độ đây mà.

Ơ, nhưng mà, cái gì thế này? Em hát ... thiệt gì bác?  Nghe quen quá?

Tôi nhớ ra rồi, đó là một câu trong bài thơ ngụ ngôn của La Fontaine, bài thơ tên là Ve và Kiến. Xin chép lại dưới đây theo trí nhớ của tôi (có thể không đúng lắm vì bài này tôi học từ thời tiểu học):

Ve sầu kêu ve ve
Suốt mùa hè
Đến kỳ gió bấc thổi
Nguồn cơn thật bối rối
Một miếng cũng chằng còn
Ruồi bọ không một con
Vác mặt chịu khúm núm
Sang chị Kiến hàng xóm
Xin cùng chị cho vay
Dăm ba hạt qua ngày
Từ nay sang tháng hạ
Em lại xin đem trả
Trước thu - Thề đất trời
Xin đủ cả vốn lời ...

Tính Kiến ghét vay cậy
Thói ấy chẳng hề chi
"Tháng hạ chú làm gì?"
Kiến hỏi Ve như vậy.

Ve rằng, "Luôn đêm ngày
Em hát ... thiệt gì bác?"

Kiến rằng, "Xưa chú hát
Nay thử múa tôi coi?"

Đấy, câu chuyện ngụ ngôn của La Fontaine là như thế. Bài thơ vốn nhằm để dạy mình phải biết tằn tiện, nhìn xa trông rộng, chứ không để như con ve sầu kia. Con vật đáng bị lên án là Ve, còn Kiến là con vật được tuyên dương vì nó chăm chỉ, cần kiệm, mùa hè làm việc nên bây giờ đến mùa đông mới có của ăn, của để. Nên Ve mới phải đi vay, nhục nhã như thế.

Nhưng hồi ấy, và cả bây giờ nữa, tôi lại không thích Kiến, vì sao thấy nó tàn nhẫn quá. Người ta đói ăn, đến xin vay, mình đã không cho vay mà lại còn mỉa mai, chế nhạo. Cái gì mà xưa chú hát, nay thử múa cho tôi coi, là sao? Đói lả đến nơi rồi, lại còn bảo người ta múa, ác gì mà ác vậy chứ?

Viết đến đây thì tôi giật mình. Hình như trong quan hệ với TQ, chúng ta không chỉ hát Hậu Đình Hoa, mà còn đang quỵ lụy đi van xin, vay mượn nữa. Thì đó, hát ca ngợi tình hữu nghị vào đúng lúc nước sôi lửa bỏng này, khi TQ ngày càng "leo thang" trong việc độc chiếm biển Đông, xâm lấn nước ta, còn VN thì hết "tri ân" lại đến "ca ngợi" tình hữu nghị. Chả khác gì con Ve đang quỵ lụy, "vác mặt chịu khúm núm/ sang chị Kiến hàng xóm/ xin cùng chị cho vay/ dăm ba hạt qua ngày" ... vậy.

Nhưng, Kiến mà! Làm gì có chuyện cho vay vào lúc trời đông giá rét này nhỉ? Nó phải để mặc cho Ve sầu chết đói, thì mới có cơ hội tha cái xác con ve về tổ làm lương thực dự trữ trong mùa Đông chứ? Thật đúng là ... rõ ngốc! Không tự đoán ra được hay sao, mà lại còn để cho nó có cơ hội dạy dỗ, mắng té tát vào mặt như thế?

Thì "nó" cũng mới vừa mắng cho, à quên, âu yếm "cho roi cho vọt" để dạy dỗ đứa em bé bỏng của nó đấy thôi. Mấy hôm nay đọc báo, thấy TQ đã chính thức đồn trú trên biển Đông, rồi thành lập ban chỉ huy quân sự của "Tam Sa" nữa. Mà Tam Sa là gì nhỉ, người Việt có ai còn nhớ nó chính là Hoàng Sa của VN không, hay quên rồi, Tam Sa nghe đã quen tai rồi?

Vậy mà dân Việt có ai bức xúc và đi biểu tình, thì nhà nước ta vẫn sẵn sàng chụp cho mũ thù địch, phản động, hay nhẹ nhất cũng là "yêu nước không chân chính"? Trong khi việc leo thang của TQ là liên tục cả năm nay rồi, mới năm ngoái là cắt cáp thôi thì năm nay đã gọi thầu, cho cả đoàn tàu ra đánh cá trên ngư trường truyền thống của ta, rồi giờ thì lập đồn trú, thành lập ban chỉ huy quân sự .... Nó thì thế, còn ta thì cứ nhường nhịn, kiềm chế, rồi ngợi ca tình hữu nghị, và mọi việc thì đã có Đảng và Nhà nước lo. Lo mãi, lo mãi, giờ mới ra như thế này. Có còn gì để nói nữa không?

Không. Không ai còn gì để nói nữa. Chỉ còn những kẻ vẫn lải nhải bài Hậu Đình Hoa về "Việt Nam - Trung Hoa núi liền núi sông liền sông" thôi.

Ôi, mấy cái bài Hậu Đình Hoa ấy hát mãi, "nó" nghe cũng chán lắm rồi. Nên "nó" mới lập ra ban chỉ huy quân sự, để bảo với mình rằng:

... Xưa chú hát ... Nay thử múa tôi coi?!!!!

Thứ Năm, 19 tháng 7, 2012

Hunsen, và “thương nữ bất tri ...”

Phần đóng ngoặc kép trong cái tựa của entry này là một phần của hai câu thơ nổi tiếng mà theo wikipedia thì tác giả của nó là thi sĩ Đỗ Mục đời Đường ở Trung Quốc. Nguyên văn hai câu thơ ấy – theo phiên âm Hán-Việt – là như sau:

Thương nữ bất tri vong quốc hận
Cách giang do xướng Hậu đình hoa

(nghĩa là: Kỹ nữ đâu biết hận vì mất nước, bên sông vẫn hát Hậu đình hoa).

Tôi tạm dịch ra thành thơ như sau (không hay lắm, nhưng hy vọng sẽ giúp mọi người nhớ):

Ca nữ biết đâu sầu vong quốc/Bên sông vẫn hát Hậu đình hoa.


(Ghi chú: Ban đầu tôi dịch là "vui" (vui hát) để đối lại với từ "sầu" (sầu vong quốc) trong câu trên. Nhưng có bạn đọc đề nghị đổi trở lại là "vẫn" (vẫn hát) vì từ này rất đắt trong câu nguyên bản. Đã đổi lại theo ý kiến của bạn đọc.) 

Hai câu thơ rất hay, như nhiều bài thơ cổ khác của Trung Quốc. Một TQ đẹp đẽ, đầy tính nhân văn mà tôi cũng như nhiều người VN khác vẫn đem lòng yêu mến, chứ không phải là một TQ hải tặc, “láng giềng khốn nạn” như chúng ta vẫn thấy ngày nay.

Tại sao hôm nay tôi lại nhắc đến câu thơ này nhỉ? Thực ra, người nhắc đến câu thơ này đầu tiên không phải là tôi, mà là nhà thơ Đỗ Trung Quân, từ hôm qua trên “tường” của ông trên facebook. Ông nhắc đến nó nhân dịp khởi động Tiếng hát hữu nghị Việt – Trung lần thứ 3 tại Quảng Ninh (tin tại đây: http://baoquangninh.com.vn/van-hoa/201205/Khoi-dong-Cuoc-thi-tieng-hat-huu-nghi-Viet-Trung-lan-iii-2012-2167909/).

Các bạn vào đọc tin ấy thì sẽ thấy tấm hình bà Vũ Thị Thu Thủy (chắc là bà con xa với tôi vì cùng họ Vũ?), Phó Chủ tịch UBND tỉnh Quảng Ninh đang phát biểu. Bà mặc áo dài hoa màu rực rỡ, nền đỏ hoa văn cam, màu của vinh quang và chiến thắng.

Và bức hình đó được bác ĐTQ nhà ta chú thích với câu thơ của Đỗ Mục nói trên.

Đau quá, nhưng mà việc như vậy thì rõ ràng không thể nói khác được.

Thực ra, đã làm trong khu vực nhà nước mấy chục năm trời, tôi hiểu rằng có lẽ bà Vũ Thị Thu Thủy cũng ở vào tình trạng chẳng đặng đừng mà thôi. Vì, không hiểu tôi có tưởng tượng ra không, nhưng tôi nhìn mặt bà có lẽ cũng không lấy gì làm vui vẻ lắm. Vì sao, chắc ai cũng hiểu.

Bởi vì, chắc là bà Thủy hẳn cũng phải tự hỏi, khi nhìn thấy bức hình này, và đọc mẩu tin kèm theo, thì những ngư dân ở miền Trung, những người thường xuyên bị tàu lạ đâm, bị bắt , nhốt, bị cướp tàu, tịch thu mọi dụng cụ đi biển, thậm chí có những người tử nạn nữa; và tất cả các ngư dân ở đây vốn đang khốn đốn vì ngư trường ngày càng bị thu hẹp, liệu họ sẽ nghĩ gì nhỉ?

Rồi những trí thức, những thanh niên đã vượt qua nỗi sợ hãi thường trực (giống như tôi, và giống như bất cứ ai đang sống trên mảnh đất hình chữ S: này) để xuống đường chống TQ xâm lược, và viết lên những lời phản đối trên không gian mạng, họ sẽ nghĩ gì và nói gì về mình nhỉ? Cho nên bà làm sao mà vui được.

Nên câu thơ ấy gán cho bà, chắc cũng có hơi oan. Vì người kỹ nữ trong bài thơ của Đỗ Mục thì có thể lựa chọn từ bỏ nghề kỹ nữ và thôi hát Hậu đình hoa, chứ bà Thủy chắc không có lựa chọn nào khác, khi chủ trương của Đảng và NN hiện nay là bình tĩnh, kiềm chế, không làm tổn hại đến tình “hữu nghị” (có đâu mà tổn hại nhỉ, mà TQ nó làm thế thì nó không sợ tổn hại tình hữu nghị à, thế ra nó làm đúng, mình mới sai hay sao?????).

Trong tình thế như vậy, bà Thủy đành phải ngậm đắng nuốt cay mà nhận câu thơ về người kỹ nữ vô lo, nước mất mà không biết nhục, vẫn nhởn nhơ đàn ca hát xướng, vẫn chè chén no say ….

Thế còn Hunsen trong cái tựa entry này?

À, Hunsen thì chắc là người Việt ai cũng biết. Ông ta là thủ tướng Campuchia, người mà VN đã hết sức ủng hộ để đưa lên nắm chính quyền ở Campuchia. Nói một cách nào đó thì Hunsen mang nợ đối với VN về địa vị chính trị của ông hiện nay. Nhưng ông ta từ sớm đã tỏ ra là một người có bản lãnh chính trị, không hề phụ thuộc VN, mà vẫn có sự độc lập của mình. Tôi vẫn nhớ cậu em của tôi đã từng nhắc tới câu phát biểu này – chẳng hiểu có đúng là của ông không – từ rất sớm: “Chúng tôi không muốn đi theo vết xe đổ của VN”. Với câu nói ấy (không nhớ rõ là thời nào, hình như ngay từ thập niên 90 của thế kỷ trước), ông đã khẳng định rằng ông sẽ không đời nào phụ thuộc VN, mà chỉ là một quan hệ bình đẳng và độc lập.

Mới đây, Hunsen đã một lần nữa chứng tỏ bản lĩnh ấy: không ủng hộ VN, mà ngả theo TQ trong vấn đề Biển Đông. Tất nhiên, VN vô cùng thất vọng và có lẽ khá tức giận về điều này. Nhưng cũng khó lòng mà trách Hunsen, khi TQ đang o bế Campuchia như vậy. Nếu đem cân VN với TQ, thì cán cân nghiêng về đâu, có lẽ ai cũng rõ.

Phân tích về Hunsen, nhà báo kỳ cựu Huỳnh Ngọc Chênh đã có bài viết rất hay, các bạn đọc ở đây nhé: http://anhbasam.wordpress.com/2012/07/19/1149-hunxen-khong-bam-dit-dang-vn-nhu-dang-vn-van-cu-khu-khu-bam-vao-trung-cong/#more-68923. Bài viết đã nói lên dùm tôi và nhiều người VN khác những gì họ đang nghĩ, nên không cần viết thêm/ nói thêm làm gì nữa. Mà chỉ cần suy nghĩ, và hành động thôi, nếu được.

Nghĩ gì ư? Nghĩ: tại sao hiện nay VN mình quá nhiều “thương nữ bất tri” (mà không chỉ có nữ thôi nhé, cả nam nữa chứ. Không rõ tiếng Hán có từ “thương nam” tức “điếm đực” không nhỉ?), và không thể có, dù chỉ một, Hunsen?

Làm gì ư? Hừm, biết làm gì bây giờ?

Nhà thơ Phan Khôi từ giữa thế kỷ trước đã nói giúp ta rồi: “Làm chi cũng chẳng làm chi!”.

Có lẽ chỉ còn một việc duy nhất có thể làm (cho đến khi bị cấm) thôi, đó là … viết clog! Như thế này này.

Bảo sao mà ngày nay ở VN chẳng có quá nhiều người viết clog?

Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2012

Bốn ngàn mốt năm rồi, cũng vẫn cứ trẻ con!

Hãy nói về cái tựa của entry này đã. Cách đây gần một thế kỷ, nhà thơ Tản Đà đã có câu thơ nói về dân Việt, nước Việt như thế này: “dân hai nhăm triệu ai người nhớn/nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con”. Nên bây giờ, nếu Việt Nam vẫn cứ trẻ con như rứa (ý quên, như thế, cấm phạm húy nhé!) thì phải sửa thành “bốn ngàn mốt năm”, thế thôi.

Nhưng tại sao lại bảo VN là trẻ con? Ngày xưa, cái thời thực dân phong kiến thối nát ấy, khi đất nước chưa có sự lãnh đạo tài tình sáng suốt của Đảng ta (Đảng thì phải viết hoa, dạ, em nhớ ạ, còn nước thì không cần, em cũng nhớ luôn) thì dân Việt, nước Việt lầm than, u mê, dốt nát, nên bảo là trẻ con thì còn được. Chứ thời nay, sau bao nhiêu năm tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội rồi, tiến mạnh quá đến nỗi trước đây là một hệ thống to mạnh thế giờ chỉ còn vỏn vẹn vài nước (trong đó có VN vinh dự đứng trong hàng ngũ) mà lại bảo VN vưỡn (=vẫn) là trẻ con, là thế nào nhỉ? Ai mà láo thế?

Dạ dạ, không phải em ạ. Mà đó là … e hèm … một quan chức lớn ở tận thủ đô Hà Nội, ngài Nguyễn Thế Thảo. Nếu ai chưa biết, xin nói rõ ông Thảo là chủ tịch UBND thành phố Hà Nội, Hà Nội của ta, thủ đô yêu dấu, một thời đạn bom, một thời hòa bình đấy ạ.

Ông Thảo nói gì, xin quý vị hỏi ông cụ “Gúc”, người cái gì cũng biết. Gõ mấy từ  “chủ tịch Nguyễn Thế Thảo” và “xúi giục biểu tình” thì ra tuốt luốt thôi. Em đây không có gì thêm để nói, ngoài việc khẳng định một ý mà em đã viết trên blog này ít lâu, đấy là: tận đến nay Việt Nam ta vẫn cứ trẻ con. Trẻ con thì ăn chưa no, lo chưa tới, chỉ ham chơi, nên buồn đấy rồi vui đấy, nói chung là chỉ mong sao cho có trò gì vui vẻ, cười giỡn với nhau, thế là sướng. Còn bố mẹ có đầu tắt mặt tối, chạy ăn từng bữa mướt mồ hôi như Tú Xương kia, thì cũng mặc. 

Cũng y như dân ta hiện nay, Trung Cộng đã lấp ló ngay ngoài cửa ngõ rồi, chúng đi lại trên biển Đông của ta như chốn không người, nhưng có gì mà lo, mọi việc đã có người nhớn lo liệu – người nhớn ở đây tất nhiên là Đảng và Nhà nước, nếu có gì xảy ra thì các bác Đảng viên lo mà đi đánh giặc nhé, các em các cháu dân thường chúng em là cứ ở nhà chờ người nhớn về thôi, chứ biết gì mà lo?
 
Thế đấy, đã được người nhớn lo cho như thế rồi, còn chưa biết ngoan ngoãn vâng lời, lại còn đi biểu tình biểu tọt, quấy rối làm mất an ninh trật tự quá. Hóa ra là bị bọn xấu xúi giục, chết thật! Thì bác Thảo bác ấy nói thế mà.

Nhưng bác Thảo ơi, xin bác đừng chấp nhé. Trẻ con ham chơi, vô lo, nên mới bị xúi giục thế. Chắc bác cũng rõ, chỉ có trẻ con mới hay bị xúi giục, chứ người lớn ai mà xúi giục được họ. Nên thôi bác ạ, đừng trách những người biểu tình nữa nhé. Mà trẻ con, càng cấm chúng càng làm. Tốt nhất là bác đừng cấm. Cứ để cho chúng làm chán đi, rồi chúng thôi ngay thôi.
 
Biểu tình chống Trung Cộng ở VN, chuyện trẻ con í mà các bác ơi, để ý làm gì. Bắt bớ, trấn áp làm gì nhỉ, lại bị mang tiếng bắt nạt con nít đấy các bác ạ.

Mà cũng lạ thật ấy, cái nước VN này! Bốn ngàn mốt năm rồi, cũng vẫn cứ trẻ con!