tag:blogger.com,1999:blog-48959475494939625532024-03-24T00:10:44.154-07:00Just for myselfBlog này là hậu thân của BlogAnhVu đã bị tôi xóa do một số vấn đề kỹ thuật. Như tên gọi của blog, Just for myself, nó chỉ là nhật ký cá nhân, dù ở dạng mở, nhằm ghi lại những suy nghĩ và cảm xúc của chính tôi về những vấn đề xung quanh mình. Vì là nhật ký mở, tôi cũng chia sẻ đến những người đồng cảm, nhưng không chịu trách nhiệm nếu ai đó lấy bài đi và sử dụng ở nơi khác với những mục đích riêng. Nếu có comment, xin sử dụng ngôn từ hòa nhã, lịch sự, tôn trọng những quan điểm khác biệt. Vu Thi Phuong Anhhttp://www.blogger.com/profile/11263378523301439180noreply@blogger.comBlogger669125tag:blogger.com,1999:blog-4895947549493962553.post-66174172093563060762024-02-02T19:05:00.000-08:002024-02-02T19:05:17.227-08:00Ngọc Trinh và tư cách trước tòa"Khôn ngoan đến cửa quan mới biết"
Đó là câu nói rất thâm thúy của ông bà ta, ngày xưa.
Còn ngày nay thì sao? Xin đọc bình luận trên fb của tôi về sự kiện NT vốn nổi đình đám trên MXH trong thời gian qua.
--------
Tôi chưa bao giờ quan tâm, càng không thể nói là thích, Ngọc Trinh. Cho đến khi cô ấy ra tòa.
Vâng, kỳ lạ nhưng quả thật là thế. Khi ra tòa, cô ấy - có thể không cố tình - có lẽ đã bộc lộ những gì tốt đẹp nhất của cô ấy.
Cô để mặt mộc không trang điểm như thường thấy, ăn mặc vô cùng giản dị: áo sơ mi trắng quân tây đen, dép da xỏ chân đế thấp, tóc ngang vai. Hơi gầy, có chút tiều tụy như người ta vẫn nói - cô đã bị tạm giam gần 4 tháng.
Nhìn cô trong hình ảnh bị công an nắm cánh tay áp giải ra tòa, người ta không thể không ngay lập tức liên tưởng đến hình ảnh một vài người phụ nữ VN khác trong các bộ phim cách mạng. Nhất là hình ảnh chị Sáu, dù chị Sáu lúc ấy mới 16 tuổi còn NT thì đã gấp đôi số tuổi ấy rồi.
Và những lời cuối của cô ấy cũng rất ... được: chân thành và khiêm tốn nhưng không quỵ lụy, khúm núm. Không vật vã kêu oan, không năn nỉ, không khóc lóc, không lạy lục xin xỏ. Khẳng khái nhận mình đã làm sai, dũng cảm xin lỗi những người vì mình mà liên lụy. Được lắm Trinh à.
Và điều quan trọng nhất là ngay cả trong tình trạng đáng thương, đáng buồn như vậy, cô ấy vẫn rất xinh. Một nhan sắc trời cho, không thể nào nói khác được.
Tôi bỗng lẩn thẩn nghĩ, ở VN chưa từng có - và hẳn sẽ chẳng bao giờ có ai nghĩ đến - danh hiệu "người mẫu nhân dân". Vì hình như cụm từ này tự nó đã chứa mâu thuẫn - một nghịch ngữ.
Nhưng nếu có bao giờ cần danh hiệu này, thì có lẽ không ai xứng đáng hơn NT. Chứ gì nữa. Cô ấy là người mẫu (rất xứng đáng), và qua việc này cô ấy đã chia sẻ với mọi người dân Việt cái trải nghiệm sâu sắc nhất về nền công lý của nước CHXHCN Việt Nam.
PS: Chỉ là suy nghĩ lẩn thẩn của một bà già gấp đôi tuổi NT, tức là gấp 4 lần chị Sáu. Ai thấy ngứa tai, ngứa mắt xin hãy bỏ quá cho.Vu Thi Phuong Anhhttp://www.blogger.com/profile/11263378523301439180noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4895947549493962553.post-21513220794205219832023-12-07T13:52:00.000-08:002023-12-11T00:30:38.016-08:00LỜI TỪ BIỆT MÙA THU<p>LỜI TỪ BIỆT MÙA THU </p><p>Anh đem về nhánh thạch thảo nhỏ gầy</p><p>Mùa thu đã qua rồi, em biết đấy</p><p>Đã mất em trong thế giới hôm nay</p><p>Nhành thạch thảo còn đây hương bay ngát</p><p>Em như chỉ rời đi trong chốc lát</p><p>Đừng quên anh đang vẫn ngóng chờ em.</p><p><br /></p>Vu Thi Phuong Anhhttp://www.blogger.com/profile/11263378523301439180noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4895947549493962553.post-28670515362065245502023-07-27T19:55:00.004-07:002023-07-27T20:04:35.786-07:00Oán thù nên cởi, nhưng sự thật thì vẫn phải kiếm tìm(Đăng lại status đã viết trên fb cá nhân ngày 27.7.2023)</p><p>
</p><p>Nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường đã qua đời cách đây vài hôm. </p><p>
Tôi chưa từng đọc văn của Hoàng Phủ Ngọc Tường nên không biết văn tài của ông, cũng không quan tâm nhiều đến câu chuyện "quá buồn" mà ông đã nhiều lần nhắc đến. </p><p>
Tôi không quen biết ông Hoàng Phủ Ngọc Tường để biết được những tính cách đáng mến đáng trọng nào đó của ông, nhưng tôi tin vào những điều tốt về ông mà bạn bè và người thân của ông đã nói. Tôi hiểu rằng là người ai cũng có thể có lúc sai lầm - mà trong trường hợp của Hoàng Phủ Ngọc Tường thì sai lầm đó là hết sức nghiêm trọng. Tuy nhiên ông đã thừa nhận những sai lầm này nên giờ đây ông đã qua đời thì mọi người cũng chẳng nên tiếp tục lôi quá khứ sai lầm ấy ra mà đay nghiến mãi.</p><p>
Mặt khác thì sự thật vẫn là sự thật, và bất cứ ai cũng có quyền cũng như trách nhiệm tìm hiểu sự thật lịch sử liên quan đến vai trò của Hoàng Phủ Ngọc Tường trong Tết Mậu Thân. </p><p>
Tất nhiên không chỉ một mình ông có trách nhiệm. Những người được nêu liên quan đến vụ thảm sát Tết Mậu Thân không chỉ có ông Hoàng Phủ Ngọc Tường mà còn ít nhất là một người khác vẫn đang sống là ông Nguyễn Đắc Xuân. Nhưng vai trò của ông Nguyễn Đắc Xuân lại không bị nhắc đến nhiều như ông Hoàng Phủ Ngọc Tường. </p><p>
Chẳng lẽ dư luận lại chọn riêng ông Hoàng Phủ Ngọc Tường ra để mà nghiệt ngã, đay nghiến suốt mấy chục năm qua?</p><p>
Tôi nghĩ không phải là như vậy. Vấn đề là có những bằng chứng khác nhau để khẳng định rằng ông Hoàng Phủ Ngọc Tường đã có mặt tại Huế trong dịp Tết Mậu Thân. Và những bằng chứng này đã được công bố ở nhiều nơi mà chưa thấy ai chứng minh được là sai lệch. Ai quan tâm có thể đọc bài viết mà tôi dẫn link trong phần comment.</p><p>
Những dòng này tôi viết không phải để tiếp tục lên án ông Hoàng Phủ Ngọc Tường bởi vì tất cả những gì đã xảy ra thì cũng đã hơn nửa thế kỷ rồi. Tranh cãi nữa làm gì, ai cũng muốn để mọi việc lắng xuống. Oán thù thì nên cởi chứ không nên buộc. Dù sao ông Hoàng Phủ Ngọc Tường đã nhìn nhận sai lầm của mình. Hãy để cho ông yên nghỉ ở cõi xa.</p><p>
Chỉ có điều nhu cầu tìm kiếm sự thật lịch sử thì sẽ vẫn có và câu chuyện Hoàng Phủ Ngọc Tường có lẽ vẫn sẽ còn được nhiều người nhắc đến.Vu Thi Phuong Anhhttp://www.blogger.com/profile/11263378523301439180noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4895947549493962553.post-91640697078145079802022-12-31T07:16:00.003-08:002023-12-07T13:53:08.524-08:00 TIẾNG CHUÔNG ĐÊM CUỐI NĂM <p> TIẾNG CHUÔNG ĐÊM CUỐI NĂM </p><p>(Thơ Gabriel Okara</p><p>Phương Anh dịch 31.12.2022)</p><p><br /></p><p>Tiếng chuông cầu hồn đang rung lên –</p><p>một năm đã hết.</p><p>Chầm chậm trái tim tôi đánh nhịp</p><p>Theo điệu Bài ca Simêôn*</p><p>Những ước vọng và khát khao của một năm</p><p>Đã dần im tiếng</p><p>Và những bóng ma bay lượn</p><p>Vờn quanh những giấc mơ.</p><p><br /></p><p>Giấc mơ rồi lại giấc mơ</p><p>Rực rỡ quyện vào nhau trong vầng ánh sáng</p><p>Tiếng chuông mờ dần</p><p>Rơi vào ký ức</p><p>Như những giọt mưa</p><p>Rớt xuống giòng sông.</p><p><br /></p><p>Và tiếng chuông lại rộn rã vang lên –</p><p>Một năm nữa đến.</p><p>Reo vui trái tim tôi vào buổi bình minh.</p><p>Nhưng mọi vật giờ đây tôi nhìn thấy</p><p>Đều phủ lớp sương mờ</p><p>Sải bước trên con đường rợp bóng</p><p>Đến một bờ sông.</p><p><br /></p><p>*Ghi chú: Nunc Dimittis còn được gọi là The Song of Simeon, tức Bài thánh ca của Simêôn, theo Phúc âm của Thánh Luca.</p><p>------</p><p>Bản tiếng Anh đây:</p><p><br /></p><p>NEW YEAR'S EVE MIDNIGHT</p><p>(Gabriel Okara, nhà thơ Nigeria)</p><p><br /></p><p>Now the bells are tolling –</p><p> a year is dead.</p><p> And my heart is slowly beating</p><p> the Nunc Dimittis*</p><p> to all my hopes and mute</p><p> yearnings of a new year.</p><p> And ghosts hover round</p><p> dream beyond dream</p><p><br /></p><p> Dream beyond dream</p><p> mingling with the brightest gleam.</p><p> Bell-sounds fading</p><p> into memories</p><p> like rain drops</p><p> falling into a river.</p><p><br /></p><p> And now the bells are chiming –</p><p> a year is born.</p><p> And my heart-bell is ringing in a dawn.</p><p> But it’s shrouded things I see</p><p> dimly stride</p><p> on heart-canopied paths</p><p> to a riverside.</p><p><br /></p><p>Tiểu sử Gabriel Okara ở đây:</p>Vu Thi Phuong Anhhttp://www.blogger.com/profile/11263378523301439180noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4895947549493962553.post-32348391536336061212022-11-26T16:44:00.006-08:002023-07-27T20:26:48.176-07:00XIN CHÚC LÀNH VÌ TRÔNG ĐỢI<p> </p><p><br /></p><p>Cho những ai</p><p>Trong đêm dài</p><p>Đang trông đợi </p><p>Ánh bình minh</p><p>Xin chúc lành.</p><p><br /></p><p>Và cả những ai</p><p>Mong đêm dài</p><p>Mau đến</p><p>Để được ngủ yên.</p><p><br /></p><p>Xin chúc lành</p><p>Cho những người</p><p>Đang chờ mong</p><p>Trong bệnh viện</p><p>Và cho những ai</p><p>Trong mong chờ</p><p>Đang cầu nguyện.</p><p><br /></p><p>Cho những người</p><p>Đang ngóng trông</p><p>Tin tức</p><p>Đang đợi trông </p><p>Một cú điện</p><p>Đang khao khát</p><p>Chỉ một lời</p><p>Đang đợi chờ</p><p>Một việc làm</p><p>Một mái ấm</p><p>Một trẻ thơ</p><p>Xin chúc lành cho họ.</p><p><br /></p><p>Cho những người</p><p>Đang chờ đợi</p><p>Người trở về</p><p>Và cả những người </p><p>Vẫn mong chờ</p><p>Người không về nữa</p><p>Xin chúc phúc.</p><p><br /></p><p>Những người đang chờ</p><p>Trong niềm vui</p><p>Trong nỗi sợ</p><p>Trong an bình</p><p>Trong phẫn nộ</p><p>Chờ khi kết thúc</p><p>Chờ lúc khởi đầu</p><p>Chờ trong đơn độc</p><p>Hay chờ đợi cùng nhau </p><p>Xin ban phúc. </p><p><br /></p><p>Những người chờ</p><p>Mà không biết </p><p>Đang chờ gì</p><p>Hoặc tại sao</p><p>Xin hãy ban ơn lành.</p><p><br /></p><p>Những người chờ</p><p>Khi lẽ ra không nên chờ</p><p>Những người ngồi đợi</p><p>Lúc đang cần khởi động </p><p>Những người ngồi yên</p><p>Khi điều cần làm là đứng dậy</p><p>Những người nằm nhà</p><p>Khi cần bước ra ngoài</p><p>Xin chúc lành cho họ.</p><p><br /></p><p>Những người chờ</p><p>Cho cuộc đợi chờ </p><p>Mau chấm dứt</p><p>Những người trông</p><p>Chờ thời gian viên mãn</p><p>Những người đợi</p><p>Với tâm hồn trống rỗng</p><p>Rộng mở và sẵn sàng</p><p>Những người trông chờ Người</p><p>Mau đến</p><p>Xin ban phúc bình an.</p><p>
BÀI GỐC TIẾNG ANH Ở ĐÂY: <a href="https://www.amormeus.org/en/blog/blessing-for-waiting-by-jan-richardson/" target="_blank"></a> </p><p>
Who wait</p><p>
for the night</p><p>
to end</p><p><br /></p><p>
bless them.</p><p><br /></p><p>
Who wait</p><p>
for the night</p><p>
to begin</p><p><br /></p><p>
bless them.</p><p><br /></p><p>
Who wait</p><p>
in the hospital room</p><p>
who wait</p><p>
in the cell</p><p>
who wait</p><p>
in prayer</p><p><br /></p><p>
bless them.</p><p><br /></p><p>
Who wait</p><p>
for news</p><p>
who wait</p><p>
for the phone call</p><p>
who wait</p><p>
for a word</p><p>
who wait</p><p>
for a job</p><p>
a house</p><p>
a child</p><p><br /></p><p>
bless them.</p><p><br /></p><p>
Who wait</p><p>
for one who</p><p>
will come home</p><p>
who wait</p><p>
for one who</p><p>
will not come home</p><p><br /></p><p>
bless them.</p><p><br /></p><p>
Who wait with fear</p><p>
who wait with joy</p><p>
who wait with peace</p><p>
who wait with rage</p><p>
who wait for the end</p><p>
who wait for the</p><p>
beginning</p><p>
who wait alone</p><p>
who wait together</p><p><br /></p><p>
bless them.</p><p><br /></p><p>
Who wait</p><p>
without knowing</p><p>
what they wait for</p><p>
or why</p><p><br /></p><p>
bless them.</p><p><br /></p><p>
Who wait</p><p>
when they</p><p>
should not wait</p><p>
who wait</p><p>
when they should be</p><p>
in motion</p><p>
who wait</p><p>
when they need</p><p>
to rise</p><p>
who wait</p><p>
when they need</p><p>
to set out</p><p><br /></p><p>
bless them.</p><p><br /></p><p>
Who wait</p><p>
for the end</p><p>
of waiting</p><p>
who wait</p><p>
for the fullness</p><p>
of time</p><p>
who wait</p><p>
emptied and</p><p>
open and</p><p>
ready</p><p>
who wait</p><p>
for you,</p><p><br /></p><p>
o bless.</p><p><br /></p><p>
Vu Thi Phuong Anhhttp://www.blogger.com/profile/11263378523301439180noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4895947549493962553.post-67454925207695799802022-06-30T08:56:00.001-07:002022-06-30T08:56:10.872-07:00Trịnh Công Sơn, Khánh Ly, ca khúc da vàng và thân phận Việt<p> Mọi người xôn xao nhiều quá về Trịnh Công sơn và Khánh Ly.</p><p><br /></p><p>Tôi nghĩ trường hợp này cũng giống như một số nhân vật nổi tiếng khác của Việt Nam, có liên quan tới cuộc nội chiến khốc kiệt kéo dài chỉ hơn 20 năm và đã trôi qua gần 50 năm rồi.</p><p>Là một nhân chứng đã sinh ra và lớn lên trong lòng cuộc nội chiến hơn 20 năm ấy, tôi cho rằng mình cũng tạm đủ hiểu và đủ trải nghiệm về nó để có thể góp vài lời. Dù lúc ấy tôi cũng chỉ là một đứa trẻ con, không quá nhỏ đến nỗi ngu ngơ không biết gì, nhưng cũng không thể gọi là đã thực sự trưởng thành. Vì khi cuộc chiến ấy tàn thì tôi chỉ mới 15 tuổi.</p><p>Và ý kiến của tôi dưới đây:</p><p>1. Những ca khúc về tình yêu của Trịnh Công Sơn dù khá nhiều và cũng khá hay: ý tứ dễ thương, ca từ mới mẻ, nhạc điệu khá đơn giản dễ nhớ dễ hát, nhưng thực sự tôi không hề quan tâm và không cho rằng nó đã làm nên tên tuổi của TCS. Vì bên cạnh nó còn có nhiều tên tuổi khác, mỗi người đều có nét đặc sắc riêng: Ngô Thụy Miên - Cung Tiến - Vũ Thành An - Lê Uyên Phương... và còn nhiều, nhiều nữa.</p><p>2. Chính những bài hát về thân phận của người Việt Nam trong cuộc nội chiến khốc liệt mới làm nên tên tuổi của cặp nhạc sĩ, ca sĩ ấy. Những bài hát trong tập Ca khúc da vàng thực sự chạm đến trái tim của người Việt hai miền - không chỉ là người trẻ ở tuổi đôi mươi, mà ngay cả bố mẹ tôi, lúc ấy ở tuổi 30-40 cũng rất mê. Bởi chúng chạm vào nỗi niềm và lột tả thân phận của con dân nước Việt - một đất nước nhược tiểu đang oằn mình trong một cuộc nội chiến điêu tàn. </p><p>Những câu hát, những hình ảnh như thế này, ai mà cầm lòng được:</p><p><br /></p><p>Chiều đi lên đồi cao hát trên những xác người</p><p>Tôi đã thấy trên con đường người ta bồng bế nhau chạy trốn...</p><p>Tôi đã thấy trong khu vườn một người mẹ ôm xác đứa con</p><p>Mẹ vỗ tay reo mừng chiến tranh, chị vỗ tay hoan hô hòa bình...</p><p><br /></p><p>Một ngày mùa đông hai bên là rừng</p><p>Một chuyến xe tang trái mìn nổ chậm</p><p>Người chết hai lần thịt da nát tan...</p><p><br /></p><p>Ghế đá công viên dời ra thành phố</p><p>Người già co ro nằm im tiếng thở</p><p>Từng bàn chân quen chạy ra phố chợ</p><p>Em bé lõa lồ suốt đời lang thang...</p><p><br /></p><p>Ôi quê hương đã lầm than</p><p>Sao còn chiến tranh</p><p>Mẹ già hết chờ mong, đã ngủ yên</p><p>Buông lời ru cho hư không</p><p>Buông bàn tay con đi hoang</p><p>Con đi hoang một đời</p><p>Con đi hoang phận người...</p><p><br /></p><p>Ai có nghe tiếng nói người Việt Nam?</p><p>Chỉ mong hòa bình</p><p>Sau đêm tăm tối chỉ mong một ngày</p><p>Tay ấm trong tay...</p><p>3. Tài năng của Trịnh Công Sơn chính là ở chỗ này. Và sự nổi tiếng của Khánh Ly, với chất giọng trời cho rất phù hợp với các tác phẩm của Trịnh Công Sơn, cũng có yếu tố may mắn vì nó tìm được tình thế "thiên thời, địa lợi" của thời cuộc lúc ấy.</p><p>4. Tài năng được thể hiện qua các tác phẩm của TCS cũng như phần biểu diễn của KL cần được đánh giá độc lập với các chế độ mà họ sinh sống, hoặc những cách ứng xử của họ dưới mỗi thời. Mỗi chế độ và mỗi thời đại sẽ cho phép hoặc đòi hỏi một cách hành xử khác nhau. Chế độ nào tốt, xấu ra sao - và cần được đánh giá theo những tiêu chuẩn - nào thì đã quá rõ. Và ai đứng về phe nào thì không hẳn đã hoàn toàn do họ chọn mà còn do sự đẩy đưa của hoàn cảnh. Cần gì phải cố tình tìm cho bằng được những chi tiết nọ kia trong cuộc đời của họ để phê phán, mà mục đích cuối cùng hình như vẫn là "ai thắng ai" hoặc "ai đúng, ai sai"?</p><p>5. Trịnh Công Sơn giờ cũng đã mất trên 20 năm rồi - bằng thời gian của cuộc nội chiến. Khánh Ly giờ cũng đã gần 80 tuổi, và đã sống xa Việt Nam với một thời gian gấp đôi thời gian của cuộc nội chiến đó rồi. Chúng ta không thể tôn trọng họ với tất cả lựa chọn và sự khác biệt trong quan điểm sống, trong hành động và trong lời nói được ư? </p><p>Vậy thì xin kết bài này bằng những lời gửi gắm cùng những câu hỏi da diết của chính Trịnh Công Sơn, mà qua nửa thế kỷ vẫn còn nguyên ý nghĩa:</p><p>------</p><p>Sống trong đời sống cần có một tấm lòng... </p><p>Để gió cuốn đi.</p><p><br /></p><p>Hôm nay hòa bình sao mắt mẹ chưa vui?</p><p><br /></p><p>Nơi đây tôi chờ, nơi kìa anh chờ</p><p>Người tù ngồi chờ bóng tối mịt mù</p><p>Chờ tim người không còn nuôi những hờn căm...</p><p>Chờ lúa thơm lên dưới những bàn tay dân mình...</p><p>Chờ áo cơm nuôi cho những trẻ con không nhà...</p><p>Chờ nhìn quê hương sáng chói...</p><p><br /></p><p>Lại gần gần lại với nhau </p><p>Ngồi gần nhau hơn ngồi kề bên nhau</p><p>Đừng bỏ tôi đi bao nhiêu năm rồi</p><p>Còn gì cho anh, còn gì cho em</p><p>Còn gì cho nhau?</p><p>Không còn gì, còn lại trái tim.</p><p><br /></p><p>Còn bao lâu cho thân thôi lưu đày chốn đây?</p><p>Hôm nay thức dậy không còn thấy mặt trời</p><p>Hay mình đã lạc loài? </p><p>------</p><p>Và cuối cùng, câu hát có lẽ sẽ còn đúng trong nhiều năm nữa:</p><p>Gia tài của mẹ để lại cho con... Là nước Việt buồn.</p><div>Các bạn nhỉ?</div>Vu Thi Phuong Anhhttp://www.blogger.com/profile/11263378523301439180noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4895947549493962553.post-33839430920737642212022-02-05T23:14:00.001-08:002022-02-05T23:14:33.118-08:00Facebook hỏi tôi đang nghĩ gì? (Nhân cái chết của một LM trẻ ở Pleiku)<p> <span style="background-color: white; color: #050505; font-family: inherit; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Facebook hỏi tôi đang nghĩ gì?</span></p><div class="kvgmc6g5 cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0px; overflow-wrap: break-word; user-select: auto; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">...</div><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Tôi nghĩ về hai cái chết</div><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Hai con người</div><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Hai lứa tuổi</div><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Hai niềm tin</div><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Hai cách sống </div><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Hai tôn giáo</div><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Hai thái độ trước cuộc đời.</div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; user-select: auto; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Nghĩ đến cách truyền thông đưa tin về cả hai người</div><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Lặng lẽ, âm thầm, mơ hồ, vội vã</div><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Hay long trọng, trang nghiêm, đình đám, rộn ràng</div><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Nghĩ về hai nước Việt Nam </div><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Về những con đường mà người ta lựa chọn</div><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Trên đất nước khốn khổ này.</div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; user-select: auto; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Và tôi nghĩ đến đoạn đường</div><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Ai đó đã đi qua hơn hai ngàn năm trước</div><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Máu đã từng đổ xuống </div><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Trên đồi. </div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; user-select: auto; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Máu cũng đã đổ ra trên đất nước tôi</div><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Như những hạt giống được gieo</div><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Để có được những vụ mùa </div><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Bội thu </div><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Mãi mãi...</div></div>Vu Thi Phuong Anhhttp://www.blogger.com/profile/11263378523301439180noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4895947549493962553.post-53415130788201376012022-02-05T23:12:00.001-08:002022-02-05T23:12:12.380-08:00Như bánh chưng ngày Tết<p> <span style="background-color: white; color: #050505; font-family: inherit; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">NHƯ BÁNH CHƯNG NGÀY TẾT...</span></p><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; user-select: auto; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Tôi vốn thích văn của nhà văn PTH, một cây bút độc đáo với giọng văn rất riêng: Sắc sảo, thông minh, nhiều khi gai góc, đôi khi mỉa mai đến độ cay độc. Đặc biệt, chị luôn có những góc nhìn khác lạ, và đánh rất trúng không nhân nhượng vào những vấn đề cần phê phán.</div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; user-select: auto; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Nhưng bài viết về bánh chưng mới đây của PTH - mà hiện đang làm dậy sóng dư luận, người khen cũng có nhưng dường như gạch đá còn nhiều hơn gấp bội - thì quả tình chính tôi, người hâm mộ tài văn chương của PTH, cũng không thích. </div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; user-select: auto; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Tất nhiên tôi hiểu ý tứ của tác giả, vốn không nhắm đến việc đả phá bánh chưng (có lẽ đó chỉ là một cái cớ) cho bằng lên án một số tật xấu của người Việt. Dân ta có tật "sống và làm theo" những lời dạy bảo của các thế hệ trước, hoặc bắt chước đám đông "ai sao mình vậy", hoàn toàn thiếu tư duy phản biện (và tự phản biện). </div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; user-select: auto; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Ngoài ra, tôi cũng đồng tình phần nào về những cái "dở" của bánh chưng mà chị PTH đã chỉ ra. Quả tình, đó đúng là món ăn của một dân tộc có một thời gian dài triền miên thiếu đói: "mới tháng ba đã ngóng mong đến Tết/ để được ăn cơm no có thịt..." (thơ Nhân văn - Giai phẩm).</div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; user-select: auto; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Nhưng xét theo một thước đo nào đó, rõ ràng nó là một món ăn khá hoàn hảo: cung cấp đủ năng lượng như một bữa ăn nhanh cho một gia đình đông đúc, 3 thế hệ chung sống với nhau. Hơn nữa, nó còn giữ được lâu trong điều kiện không có tủ lạnh - rất tiện khi có khách đến bất chợt không phải lúng túng vì không có gì để mời khách.</div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; user-select: auto; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Có thể chỉ cần chừng một thế hệ nữa, khi cuộc sống sung túc hơn, người Việt sẽ không còn thích bánh chưng. Có thể ngay lúc này đây cũng đã có nhiều người trẻ VN không còn thích (và không ăn) bánh chưng. Bởi một món ăn được xem là ngon hay không thì không phải cứ có truyền thống hoặc được mọi người ca ngợi, hay xem là "thiêng liêng" là sẽ được thực khách thấy ngon và thích ăn.</div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; user-select: auto; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">(Điều này, ai đã từng có thời gian sinh sống ở nước ngoài sẽ thấy rõ. Nhiều món ăn mà Tây khen ngon hoặc xem là truyền thống, người Việt có thích thú gì đâu.) </div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; user-select: auto; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Bánh chưng rồi cũng sẽ chỉ là một trong nhiều lựa chọn của ngày Tết. Thực ra đối với gia đình tôi, nó đã là, từ nhiều năm nay - đơn giản chỉ vì bây giờ gia đình còn ít người quá, mà bánh chưng thì, theo truyền thống, lại to quá. Bóc một cái ra thì không thể nào ăn hết.</div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; user-select: auto; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Nhưng bánh chưng tự nó không có tội gì cả, cho dù nó có thể là sản phẩm của một thời nghèo đói. Vì nghèo đói - và cả dốt nát nữa, vốn là hệ quả của nghèo đói - thì không phải là một cái tội. Khi hoàn cảnh thay đổi, người ta sẽ tự khắc thay đổi thôi. Vấn đề là làm sao để người ta có được hoàn cảnh sống tốt hơn. </div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; user-select: auto; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Nếu bài viết về bánh chưng của nhà văn PTH là nhắm đến mục đích phê phán những gì cản trở việc cải thiện hoàn cảnh sống của người Việt, thì tôi không có ý kiến gì, thậm chí còn ủng hộ nữa. </div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; user-select: auto; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Nhưng nếu bánh chưng là đối tượng mà PTH đang phê phán - dù, xin nhắc lại, không phải là không có phần đúng - thì tôi thấy bài viết này của tác giả nghe có vẻ ... ác ác (?). Nó làm tôi nghĩ đến cảm giác của một đứa bé con nhà nghèo học chung với bạn bè khá giả, hàng ngày mang lon cơm đạm bạc theo để ăn trưa và bị bạn bè nhìn chòng chọc vào rồi chê bai, dè bỉu vì "nó ăn cái gì lạ quá, chẳng giống ai." </div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; user-select: auto; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Nhiều người phản ứng khi đọc bài viết, có lẽ là điều dễ hiểu.</div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; user-select: auto; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">(Well, có lẽ chính tôi đang cảm tính chăng? Biết đâu trong thâm tâm tôi cũng đã từng yêu mến Lang Liêu qua câu truyện truyền thuyết mà tôi đã nghe từ nhỏ - một cái tuổi rất dễ bị ấn tượng (impressionable)? Hay biết đâu trong thâm tâm tôi cũng xem bánh chưng là một cái gì "thiêng liêng" nên giờ đây ấm ức vì bị "giải thiêng" - dù chính tôi cũng không ý thức điều này? Tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết, khác với nhiều bài viết khác của PTH - một nhà văn tôi yêu thích - tôi đọc bài về bánh chưng mà chẳng thích chút nào.)</div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; user-select: auto; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Nhân tiện, bánh chưng ở nhà tôi đã hết từ ngày hôm qua rồi. Nhà có 4 người lớn mà tôi chỉ mua có đúng 2 cái, một cái bóc vào sáng mùng 1 mà phải cất vào tủ lạnh, ăn 2 ngày mới hết. Cái còn lại bóc vào sáng mùng 3 nhưng không ai đụng đến. "Dửng dừng dưng như bánh chưng ngày Tết" mà lại. </div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; user-select: auto; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Cái bánh đã bóc được cất nguyên vào tủ lạnh, đến sáng mùng 4 lại lấy ra và được chiên lên để ăn. Ăn một miếng thấy cũng ngon ngon, dù quả là nặng bụng. Thế là đã giải quyết xong, không bị thiu mốc rồi bỏ đi, như đã từng..... May quá!</div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; user-select: auto; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Nhưng tôi tin chắc chắn đến Tết năm sau, trong nhà tôi lại có tối thiểu là một cặp bánh chưng nữa. Thì, tôi là người Việt Nam mà...</div><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;"><br /></div><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">------</div><div dir="auto" style="font-family: inherit; user-select: auto;">Bài của Phạm Thị Hoài ở đây: <a href="https://www.facebook.com/procontra.asia/posts/10227150054434013">https://www.facebook.com/procontra.asia/posts/10227150054434013</a></div></div>Vu Thi Phuong Anhhttp://www.blogger.com/profile/11263378523301439180noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4895947549493962553.post-89142077784203581722022-01-07T08:11:00.004-08:002022-01-07T08:11:18.694-08:00CÓ NGƯỜI LỚN NÀO MUỐN ĐƯỢC "THƯƠNG CHO ROI CHO VỌT"?<p>CÓ NGƯỜI LỚN NÀO MUỐN ĐƯỢC "THƯƠNG CHO ROI CHO VỌT"?</p><p><br /></p><p>Việc cháu V.A. bị mẹ kế tương lai hành hạ đến tử vong, cái sai đã quá rõ ràng nên không còn gì để nói nữa.</p><p><br /></p><p>Tôi chỉ lưu ý đến lý do được nại ra cho việc đánh đập hành hạ bé, đó là: bé học chậm nên cần phải "dạy dỗ" (bằng đòn roi, that is).</p><p><br /></p><p>Bà mẹ kế tương lai của bé V.A. có thể bị cho là hành hạ bé V.A. do thù ghét - điều này tôi không có thông tin nên không dám lạm bàn. Nhưng điều đáng nói là ở VN tình trạng trẻ em bị chính người thân ruột thịt trong gia đình như cha mẹ, anh chị ruột phạt đòn roi, quỳ gối, dang nắng, bắt nhịn ăn chỉ vì học dốt (bị điểm kém) là điều không hề hiếm hoi, mà ngược lại có thể xem là phổ biến ở một số nơi, với một số người...</p><p><br /></p><p>Với tư cách một nhà giáo, tôi thấy quả tình không có điều gì phản sư phạm hơn việc trừng phạt, đánh đập một đứa bé học chậm. Nếu có ai cần bị phạt ở đây, thì trước hết đó chính là những người có trách nhiệm giáo dục trẻ em, mà trước hết là gia đình và nhà trường, và sau nữa là toàn bộ hệ thống giáo dục và nền tảng văn hóa cùng các giá trị của xã hội nơi đứa bé sinh sống.</p><p><br /></p><p>Một xã hội được xem là văn minh, tiến bộ và xứng đáng với giá trị và nhân phẩm con người chỉ khi nào những thành viên nhỏ bé và yếu đuối nhất của nó được tôn trọng và ưu tiên nâng đỡ. Vì nếu không làm được như vậy thì chúng ta cũng chẳng khác gì những loài thú hoang, ỷ lớn hiếp bé, mạnh được yếu thua.</p><p><br /></p><p>Tôi nhớ lúc sinh thời mẹ tôi hay dùng câu nói "chửi vợ đánh con mắng đứa đầy tớ" để bày tỏ sự khinh bỉ đối với những người đàn ông hống hách với vợ con, về đến nhà chỉ biết quát mắng đánh đập những kẻ yếu hơn mình. Thảm hại lắm. </p><p><br /></p><p>Tôi cũng nhớ khi còn nhỏ, tôi rất ghét - dù không nói ra với ai - những người chuyên mang bó roi mây đi rao bán cho người lớn mua về "sửa dạy" con em trong nhà. Trong lòng tôi lúc ấy xem đó là những người độc ác - dù khi lớn hơn tôi biết rằng cả người bán rồi lẫn người mua và sử dụng roi không hề nghĩ rằng mình độc ác, mà ngược lại tin rằng họ đang thực hiện trách nhiệm của mình.</p><p><br /></p><p>Điều đó chỉ thể hiện một sự vô cùng thiếu hiểu biết về những đặc điểm tâm sinh lý của trẻ em, cùng sự thiếu tôn trọng trẻ em mà thôi. Thời xa xưa người ta nghĩ như vậy thì có lẽ còn hiểu được, nhưng bây giờ khoa học kỹ thuật đã tiến quá xa, thông tin và tri thức cũng được chia sẻ rộng rãi khắp nơi, thì chẳng còn lý do gì mà ta cứ bám mãi vào các truyền thống và thói quen lạc hậu - thậm chí có thể nói là man rợ - đã tồn tại quá lâu như thế.</p><p><br /></p><p>Cuối cùng, việc tối thiểu mà chúng ta có thể làm được là hãy bỏ tư duy cho rằng người lớn có thể dạy dỗ trẻ em bằng cách đánh đập, chửi bới, nhục mạ kia đi. Nên nhớ rằng ở các nước văn minh, luật pháp hoàn toàn có quyền can thiệp và tước quyền làm cha mẹ đối với những người xâm phạm thân thể và xúc phạm nhân phẩm của trẻ em. Không có chuyện "con tôi, tôi dạy, can gì đến ai" đâu nhé! Hàng xóm biết trẻ bị hành hạ mà không báo thì cũng chịu trách nhiệm liên đới đó!</p><p><br /></p><p>Hãy thương yêu trẻ em bằng sự âu yếm, và bằng cách tôn trọng các em. Nếu chúng học chậm, rất có thể là phương pháp giảng dạy hoặc môi trường giáo dục có những điểm gì đó chưa phù hợp với trẻ em. Hãy giúp các em vượt qua những khó khăn, những rào cản nếu có. Hãy bỏ thời gian tìm hiểu thiên hướng của các em và giúp chúng phát triển tốt nhất bằng cách trở thành chính các em, chứ không phải trở thành một phiên bản méo mó lệch lạc của ai đó mà cha mẹ chúng đã chọn.</p><p><br /></p><p>Và hãy vứt ngay những roi vọt ra khỏi nhà của mỗi người. Chúng ta, mà đặc biệt là trẻ em, không cần đến loại "công cụ giáo dục" kinh khủng và man rợ ấy!</p><p><br /></p><p>Bởi vì, như chúng ta đều biết, it doesn't work that way!!!</p>Vu Thi Phuong Anhhttp://www.blogger.com/profile/11263378523301439180noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4895947549493962553.post-80776466173713947472021-12-17T19:26:00.002-08:002021-12-17T19:26:13.512-08:00"Thôi đừng đến bên mộ anh mà khóc"Facebook của tôi hiện lên một bài thơ rất tuyệt của Mary Frye mà tôi mới đọc lần đầu. Hóa ra đây là một bài thơ rất nổi tiếng. Tôi sẽ viết một post riêng về tác giả và tác phẩm này sau.
Bản gốc tiếng Anh có thể đọc trong hình bên dưới.
[insert picture]
Còn đây là bản dịch của tôi, còn "nóng hổi". Xin mời các bạn thưởng thức và góp ý.
Thôi đừng đến bên mộ anh mà khóc
Đừng tìm anh nơi ấy, có anh đâu?
Linh hồn anh ngàn cánh gió phiêu du
Tuyết long lanh là mắt anh lấp lánh
Hãy tìm anh trong hạt vàng lúa chín
Trong dịu dàng giọt lất phất mưa thu*
Buổi đầu ngày em thức giấc ra sân
Tiếng chim ca đón em - lời anh đó
Anh là tiếng xạc xào trong làn gió
Là trăng sao xa tít dõi theo em
Về đi em, thôi đừng mãi kiếm tìm
Mộ anh trống, bởi vì anh không chết.
*Câu này có sửa lại theo góp ý của bạn đọc cho sát nghĩa với tiếng Anh hơn. Vu Thi Phuong Anhhttp://www.blogger.com/profile/11263378523301439180noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4895947549493962553.post-69930943495076223942021-09-29T20:26:00.000-07:002021-09-29T20:26:03.930-07:00Dân quyền trong khuôn khổ
"DÂN QUYỀN TRONG KHUÔN KHỔ"
-------
Sáng nay tình cờ đọc 1 đoạn trao đổi giữa hai bạn trên fb liên quan đến việc chính quyền địa phương đã phá cửa xông vào nhà lôi xềnh xệch một phụ nữ trẻ đi xét nghiệm, có lực lượng bảo vệ dùng bạo lực khóa tay kè 2 bên như tội phạm.
Bạn thứ nhất cho rằng rằng chính quyền địa phương đã sai luật khi tự ý xông vào nhà người khác mà không có lệnh, và dùng bạo lực cưỡng chế trong khi người phụ nữ kia không phải là tội phạm nguy hiểm. Nếu có thể làm gì đó, thì chỉ là phạt hành chính đối với người phụ nữ ấy mà thôi.
Người bạn trẻ thứ hai thì bênh vực hành vi đó của chính quyền địa phương với câu nói rất hoa mỹ rằng: "Dân quyền gì cũng phải trong khuôn khổ. Không chịu nghe thì phải bắt thôi (!)"
Nói qua nói lại, không ai chịu ai, người bạn thứ nhất đề nghị chấm dứt nhưng người thứ hai vẫn tiếp tục nói một cách mạnh mẽ và đầy tự tin như thể mình là người nắm chân lý trong tay. Không những thế, bạn ấy còn tự hào tuyên bố mình là tình nguyện viên chống dịch (cho nên mới có quyền phát biểu?), còn ai nói hay chỉ là những người ngồi nhà chém gió trên bàn phím mà thôi.
Tôi theo dõi cuộc trao đổi trên mà cảm thấy rùng mình kinh sợ và ngao ngán. Đặc biệt tôi lưu ý chính câu nói của bạn ấy là "dân quyền gì cũng phải trong khuôn khổ". Thì đúng thế; sống trong xã hội thì không ai có quyền tự do tuyệt đối mà mọi điều đều phải nằm trong khuôn khổ. Vấn đề là bạn ấy nói khuôn khổ mà không hề hiểu cái khuôn khổ mà bạn ấy nhắc đến chính là luật pháp - là điều mà bạn thứ nhất đã nhắc đến để phản đối hành vi của chính quyền địa phương trong hành động nói trên.
Vâng, luật pháp là gì nếu không phải là những quy tắc chung mà tất cả mọi người trong xã hội đều phải tuân theo để xã hội có thể có được sự bình ổn để phát triển. Một xã hội có pháp luật và có tinh thần thượng tôn pháp luật chính là dấu hiệu của sự văn minh mà nhân loại đã sáng tạo ra để thoát khỏi một xã hội man rợ, nơi kẻ mạnh nắm toàn quyết sinh sát đối với những người xung quanh - một kiểu xã hội chiếm hữu nô lệ, đã được những xã hội văn minh tiến bộ bộ xóa đi từ rất lâu rồi.
Nhưng cái tư duy "tao có quyền và có sức mạnh; mày không nghe thì tao dùng bạo lực" hình như vẫn còn tồn tại nhan nhản khắp nơi tại Việt Nam trong từng cá nhân, từng gia đình, từng cơ quan đơn vị. Và tất nhiên, ta cũng thấy biểu hiện này trong chính quyền các cấp. Đợt dịch vừa qua đã bộc lộ rất rõ tư duy này, từ vụ bánh mì không phải là hàng thiết yếu, đến việc nơi này nơi khác cho người đi truy lùng bắt bớ lôi hết F0 - thậm chí lúc đầu còn lôi cả F1 - đi cách ly (gây tâm lý hoảng loạn và đẩy người dân đến chỗ đi trốn). Và gần đây nhất là vụ phá cửa xông vào nhà cưỡng chế người đi cách ly mà tôi đang đề cập ở đây.
Điều đáng nói là bạn trẻ thứ hai trong cuộc nói chuyện trên đang ở độ tuổi sung sức nhất, mới ngoài 30, thuộc hạng khá trong xã hội, đã tốt nghiệp đại học và có công ăn việc làm tử tế với mức lương ổn định. Những người này thực sự đang là rường cột của quốc gia, là lực lượng chính để thực hiện mọi kế hoạch phát triển đất nước (đưa đất nước tiến vào thời đại mới, làm chủ khoa học kỹ thuật sánh vai cùng bạn bè năm châu gì đấy bla bla bla như người ta thường nói).
Các bạn có cách suy nghĩ giống như bạn thứ hai ở trên tôi đã gặp rất nhiều ở ngoài đời. Các bạn ấy nhiệt tình và có tinh thần xã hội, sẵn sàng tham gia vào những việc công ích (ví dụ như tình nguyện đi chống dịch), và ưu điểm lớn nhất của các bạn ấy là rất "có ý thức tổ chức". Cấp trên nói gì là nghe răm rắp, không bao giờ hỏi lại dù mình không hiểu rõ hoặc có thể chính họ cũng thấy vô lý ở điểm này điểm khác. Đối với họ chỉ có một điều là quan trọng: tuân lệnh cấp trên tuyệt đối, và thi hành ngay tắp lự. Mặc dù ý đồ thực sự của cấp trên là gì, và cần phải thực hiện ra sao để tránh những hậu quả không lường trước thì trong đa số trường hợp các bạn ấy thường chưa rõ (vì có bao giờ hỏi lại đâu mà rõ!)
Đặc điểm của những bạn này là rất ít khi đọc luật vì chỉ quen nghe theo lệnh, thậm chí lệnh miệng. Hình như ở Việt Nam luật pháp là một điều xa xỉ chỉ làm ra cho có để trang trí. Còn thực thi thì mọi người đều chờ vào các văn bản dưới luật - tức là sự diễn giải luật của cấp được trao quyền thực thi. Và hầu hết mọi vấn đề ở Việt Nam đều xuất phát từ chỗ này: cấp dưới không đủ năng lực để phán đoán hoặc diễn giải đúng các yêu cầu của luật và chỉ đạo của cấp trên nhưng vẫn thực hiện với sự hừng hực "nhiệt tình cách mạng". Nên một khi mình đã có quyền trong tay thì "luật là tao, tao là luật", "nếu không nghe thì phải bắt thôi."
Đây đúng là một bi kịch của Việt Nam, và rất tiếc là nó đã kéo dài suốt nhiều thế nay, từ thời phong kiến mà cách mạng đã thành công trong việc lật đổ để xây dựng một chế độ không có người bóc lột người (xin lỗi, tôi bị hơi thuộc bài nên cứ nhắc đến là lại tuôn ra cả tràng dài...). Mà đến giờ giờ thời đại 4.0 với cả 0.4 gì đấy mà những người trẻ rường cột quốc gia vẫn cứ có tư duy như thế, hu hu...
Ta phải làm gì đây? Tôi, một bà giáo già về hưu, chẳng có tham vọng gì lớn lao chỉ muốn kêu gọi mọi người hãy đọc luật, hiểu luật để nắm vững quyền của mình. Và lên tiếng bằng cách này hay cách khác để bảo vệ quyền của mình khi khi nó bị chà đạp bởi bất cứ ai, kể cả bởi chính quyền (họ không cố tình làm sai - tôi tin như thế - mà chỉ là vì họ không hiểu và chúng ta cần giúp cho họ hiểu). Bởi, cái "khuôn khổ" của dân quyền mà bạn trẻ nói trên nhắc đến không chỉ áp dụng cho người dân mà còn áp dụng cho cả chính quyền nữa.
Nếu như chính quyền các cấp không ý thức hoặc cố tình phá vỡ cái khuôn khổ do pháp luật đưa ra, thì có thể nói huỵch toẹt như thế này: thực sự chúng ta chẳng hề có dân quyền gì hết. Tất cả hiến pháp, luật pháp gì đó chỉ là viết ra cho có với người ta, vậy thôi!
PS: Một gv ĐH Luật vừa nhắn tin riêng cho tôi như sau:
"Nhắc đến Luật, thì nên tìm hiểu xem ở ĐH Luật, giảng viên và sinh viên dám lên tiếng bị bịt miệng và trù dập như thế nào. Môi trường đó đào tạo ra khá nhiều quan chức, nên thực tế quan quyền hiện giờ là như vậy thôi."
Tôi chỉ đăng lên cho rộng đường dư luận thôi nha, còn thực tế như thế nào thì xin mời các nhà báo có nghiệp vụ và có chức năng tự đi tìm hiểu ạ.Vu Thi Phuong Anhhttp://www.blogger.com/profile/11263378523301439180noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4895947549493962553.post-34393988046196387872021-09-17T08:14:00.002-07:002021-09-17T08:17:44.713-07:00TRÁCH NHIỆM XÃ HỘI CỦA DOANH NGHIỆP<p>Bài đã đăng trên fb cá nhân hôm nay.</p><p>-----</p><p>Hôm qua thấy tin FPT mở trường để nuôi dạy hơn 1000 trẻ em mồ côi do Covid-19. Đây là tin hay nhất mà tôi đã đọc được trong mùa dịch ảm đạm vừa qua (à quên, chưa qua, vì vẫn còn lockdown đây mà).</p><p><br /></p><p>Chợt nhớ năm 1993 (năm ấy tôi 33 tuổi), tôi được học bổng của BP (British Petroleum) để đi học 3 tháng chương trình intensive bồi dưỡng nâng cao năng lực giáo viên tiếng Anh do Hội đồng Anh và UCLES (University of Cambridge Examinations Syndicate) thực hiện (tiền thì do BP tài trợ).</p><p><br /></p><p>Khi phỏng vấn xong rồi, người thực hiện phỏng vấn, hình như là giám đốc nhân sự của BP Việt Nam (tôi vẫn nhớ là một vị tuổi khoảng gần 60, mặt xương xương khắc khổ, râu quai nón, hình như tên là Barry thì phải) có hỏi tôi còn câu hỏi gì không. </p><p><br /></p><p>Câu hỏi của tôi lúc ấy, rất ngu ngơ nhưng rất thật, là: vì sao một tổ chức như BP, chuyên về khai thác, sản xuất và phân phối dầu khí, mà lại dành tiền ra để cho học bổng về giáo dục.</p><p><br /></p><p>Không ngờ đó lại là một câu hỏi làm cho người thực hiện phỏng vấn rất thích thú. Ông nói, "Chúng tôi có một chính sách thống nhất trên toàn thế giới, đó là: khi đến đâu kinh doanh thì đều phải có trách nhiệm góp tay vào phát triển địa phương đó thông qua những hoạt động cộng đồng."</p><p><br /></p><p>Đó là lần đầu tiên tôi nghe đến điều này và nó làm cho tôi vừa kinh ngạc vừa kính phục. Sau này tôi khi biết được khái niệm "trách nhiệm xã hội của doanh nghiệp" mà có một thời Việt Nam cũng nhắc nhiều trên báo chí, xôm tụ lắm - nhưng không thấy mấy ai làm.</p><p><br /></p><p>Tôi nghĩ, các doanh nghiệp Việt Nam bỏ ra rất nhiều tiền để làm các hoạt động quảng bá hình ảnh và thương hiệu, mà không tìm hiểu xem các hoạt động đó có thực sự mang lại lợi ích lâu bền cho việc kinh doanh của mình hay không. Theo phán đoán của tôi thì có lẽ những hoạt động này tốn rất nhiều tiền nhưng không mang lại hiệu quả cao lắm, vì ai cũng làm được, mà làm nhiều thì hóa nhàm nên sẽ không còn tác dụng.</p><p><br /></p><p>Trong khi đó những việc như FPT đang làm chắc chắn sẽ có tác động rất lớn về mặt xã hội cũng như về mặt truyền thông. Đó chính là cách cách quảng cáo tốt nhất một cho một doanh nghiệp, vì những người được hưởng lợi từ các hành động mang tính xã hội như vậy chắc chắn sẽ luôn là người quảng cáo tuyệt vời cho doanh nghiệp mà không cần phải trả tiền cũng không sợ họ lật lọng nói ngược nói xuôi. Vì mình đã chiếm được con tim của họ, và họ sẽ sẵn sàng trả lại cho mình bất cứ khi nào họ có điều kiện. </p><p><br /></p><p>Xã hội được lợi, nhưng chính doanh nghiệp sẽ còn được nhận lại nhiều hơn nữa. Đó chính là sự liên đới của mọi người trong một xã hội phát triển mà bất cứ một quốc gia văn minh nào cũng hiểu rõ.</p><p><br /></p><p>Khi nào thì chúng ta sẽ có được ngày càng nhiều những doanh nghiệp có trách nhiệm xã hội như hành động của FPT vừa qua?</p>Vu Thi Phuong Anhhttp://www.blogger.com/profile/11263378523301439180noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4895947549493962553.post-39537625235473991462021-07-11T21:02:00.001-07:002021-07-11T21:02:23.598-07:00giaoducvietnam: 46 TOEFL CÓ TƯƠNG ĐƯƠNG 5.5 IELTS KHÔNG?<a href="https://ncgdvn.blogspot.com/2021/07/46-toefl-co-tuong-uong-55-ielts-khong.html?spref=bl">giaoducvietnam: 46 TOEFL CÓ TƯƠNG ĐƯƠNG 5.5 IELTS KHÔNG?</a>: Đây là câu hỏi mà tôi được hỏi nhiều nhất trong mấy ngày qua. Lý do: 1. Tôi có bằng tiến sĩ về đo lường - đánh giá giáo dục, chuyên về khảo...Vu Thi Phuong Anhhttp://www.blogger.com/profile/11263378523301439180noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4895947549493962553.post-11915627355418394892020-05-01T23:54:00.000-07:002020-05-01T23:54:25.973-07:00Họ vẫn cứ ra đi<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
Chép lại bài viết trên fb cuối năm 2019<br />
------<br />
Hôm nay là ngày chủ nhật cuối cùng của năm 2018. Thêm một ngày nữa là đã bước sang năm 2019 rồi.<br />
<br />
Thế hệ của tôi, họ bắt đầu ra đi, lác đác từ những năm 79. Đi "bán chính thức".... Đa số họ là con cái của các gia đình tư sản thành đạt từ chế độ cũ, phải ra đi vì họ không được chấp nhận trong xã hội mới. Năm ấy tôi 19 tuổi, mới vào đại học, và lòng thì phơi phới vô cùng vì nghĩ rằng chiến tranh chết chóc đã qua đi, giờ chỉ cần học xong, có một nghề nghiệp ổn định là thế hệ của chúng tôi sẽ nhanh chóng xây dựng lại đất nước để sánh vai cùng thế giới.<br />
<br />
Thế hệ của tôi, họ ồ ạt ra đi trong những năm 1989. Đành đoạn dứt áo ra đi tìm đường sống. Vượt biên, thuyền nhân. Đất nước khủng hoảng sau lần đổi tiền cuối cùng vào năm 1985. Lúc ấy tôi 29 tuổi, đã là giảng viên đại học, có gia đình và 1 đứa con 2 tuổi. Hai vợ chồng đi làm trong khu vực công (vì làm gì có khu vực nào khác!), và dù là gia đình "2 thu nhập" với chỉ 1 đứa con nhỏ mà chúng tôi vẫn ... đói triền miên với đồng lương nhà nước.<br />
<br />
Những năm 1999, đất nước đã mở cửa, bắt đầu hội nhập với thế giới. Tôi đã có bằng tiến sĩ được vài năm (vô cùng hiếm hoi vào thời ấy) từ một học bổng viện trợ của Úc dành cho VN, là phó khoa của một trường đại học công lập lớn ở Sài Gòn, và có thêm đứa con thứ hai. Lúc ấy tôi 39 tuổi, và mặc dù biết rằng bạn bè tôi đã rục rịch bắt đầu tính toán việc "vượt biên bằng máy bay", tôi vẫn tin rằng VN đã đi vào đúng quỹ đạo của thế giới tự do và phát triển, rất cần sự đóng góp của những người may mắn có cơ hội học hành tử tế như tôi. Niềm tin ấy được chia sẻ và củng cố bởi ông xã hiền lành nhân hậu của tôi, và cứ thế, chúng tôi cắm đầu làm việc, sống thanh bạch nhưng lương thiện, sinh hoạt hết sức giản dị và tiết kiệm, đến độ một người đồng nghiệp cùng khoa của tôi đã phải thốt lên: PAnh sống như người đi tu. (Cảm giác ấy sau này cô con dâu cũng xác nhận.)<br />
<br />
Những năm 2009, VN đã hội nhập quốc tế sâu rộng, đã là thành viên WTO, nền "kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa" đã được thiết lập, khu vực tư nhân bắt đầu phát triển. Tôi đã 49 tuổi, đã đứng đầu một đơn vị rất nhỏ nhưng có vai trò quan trọng trong ĐHQG-HCM dù là một người không Đảng - được bổ nhiệm chỉ vì năng lực, bất chấp "lý lịch xấu". Tôi được quyền sử dụng ngân sách, là chủ tài khoản, toàn quyền tuyển dụng và bổ nhiệm nhân sự dưới quyền (trừ cấp phó), toàn quyền sử dụng tài chính và tài sản công được cấp miễn là theo đúng quy định, toàn quyền quan hệ với thế giới trong lĩnh vực chuyên môn của mình. Quyền khá lớn, và tôi cũng làm được khá nhiều, nên tôi thấy khá hài lòng, trừ một việc: Lương của tôi (và của nhân viên) theo quy định của nhà nước vẫn là một đồng lương chết đói! Và để khỏi chết đói, tôi vẫn phải đi dạy vào buổi tối và cuối tuần. Không ai hiểu tại sao lại như vậy, khi công việc của tôi được xem là "khá béo bở", không cần lương, chỉ cần bổng là đủ! Bạn bè tôi - số ít ỏi còn ở lại VN - lúc ấy đã có nhiều người phất lên, (một số vì "trúng quả", đa số là do làm cho những công ty đa quốc gia, lương cao ngất ngưởng), đã/đang bắt đầu thực hiện kế hoạch cho con cái đi tỵ nạn giáo dục, còn bản thân họ thì mua nhà ở nước ngoài, mua thẻ xanh ở Canada, Mỹ, Úc.... Tóm lại, bao nhiêu năm rồi họ vẫn (cứ) ra đi.<br />
<br />
Còn 2 ngày nữa là bắt đầu 2019, tôi bước sang tuổi 59. Rất muộn màng nhưng trễ còn hơn không bao giờ, tôi đã ra khỏi khu vực công đến nay được gần 8 năm, đã có lương hưu sau hơn 30 năm làm việc, vẫn tiếp tục không phải là (và sẽ không bao giờ là) Đảng viên, đã kịp cho cô con gái đi tỵ nạn giáo dục vài năm qua (cậu con trai đầu thì học hoàn toàn trong nước vì bố mẹ sống thanh bạch lương thiện và làm việc trong khu vực công thì tiền đâu mà cho con tỵ nạn?). Vài ngày qua, đọc tin tức về vụ LNMQ, rồi vụ đoàn du lịch VN trốn ở lại Đài Loan, nhìn lại đời mình tôi thấy tiếc những cơ hội của cá nhân mà tôi đã từ chối vì những lý tưởng ngây thơ, thấy mình thật buồn cười, và cũng thấy thật buồn. Mọi thứ trên đất nước này đã thay đổi, phải nói là đảo lộn tất cả.<br />
<br />
Chỉ có một thứ dường như không thay đổi: Họ vẫn ra đi!</div>
Vu Thi Phuong Anhhttp://www.blogger.com/profile/11263378523301439180noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4895947549493962553.post-75341505077326542582020-05-01T21:49:00.004-07:002021-09-17T08:22:00.052-07:00Khi kẻ chinh phục bị đồng hóa<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">Khi kẻ chinh phục bị đồng hóa<br />
-----<br />
Khi đọc lịch sử trên thế giới ta sẽ thấy có rất nhiều trường hợp kẻ đi chinh phục bị đồng hóa ngược về mặt văn hóa. Ấy là khi một nền văn minh cao hơn lại là kẻ thua cuộc do những bất lợi về thời thế, hoặc yếu kém về chính trị hoặc quân sự, như khi có kẻ nội gián phá hoại ở bên trong, hoặc khi những cải cách đúng nhưng hơi sớm và chưa được đám đông ủng hộ.<br />
<br />
Lúc ấy, kẻ chiến thắng đại diện cho một nền văn minh thấp hơn chắc chắn sẽ thực hiện những chính sách mang tính hủy diệt đối với nền văn minh cao hơn -- đơn giản vì họ không hiểu giá trị của những gì họ phá hủy. Và cùng với đó là sự than rền rĩ không được thốt rõ thành lời, sự nghiến răng chịu đựng, thậm chí gượng cười làm vui của kẻ bị chinh phục, nuốt hận mà nhìn những thành tựu, những giá trị của nền văn minh mà trước đây mình đã từng biết bị phỉ báng, bị lăng mạ, bị đập phá ngay trước mắt mình, mà không thể phản đối hay đơn giản chỉ là giải thích, ngăn can...<br />
<br />
Những điều đang xảy ra ở Trung Đông dưới bàn tay ISIS là một ví dụ hùng hồn cho cái chính sách hủy diệt ấy.<br />
<br />
Và điều phải đến sẽ đến: một quá trình đồng hóa tất yếu để kéo mặt bằng văn minh của toàn xã hội xuống cho bằng trình độ của kẻ cầm quyền. Những gì mà thế hệ thứ nhất cảm thấy không thể chấp nhận sẽ trở nên chấp nhận được ở thế hệ thứ hai, và trở thành bình thường ở thế hệ thứ ba.... Và cứ thế.<br />
<br />
Nhưng hượm đã.... Bao giờ cũng vậy, những giá trị của nền văn minh cũ tưởng đã hoàn toàn biến mất không hiểu sao bỗng từ từ trỗi dậy trong xã hội mới. Và chính con cháu của những kẻ chinh phục, "tầng lớp ưu tú mới" lại chính là những người hăng hái khôi phục những giá trị cũ, dù không phải là hoàn toàn vì sự hạn chế về trình độ hiểu biết của họ, và cũng vì hoàn cảnh đã thay đổi ít nhiều.<br />
<br />
Chỉ có điều những người này không biết hoặc không muốn biết và không thể thừa nhận nguồn gốc của những giá trị mới mà họ đang tạo ra (thực ra là khôi phục lại) mà thôi. Ngược lại, với sự kiêu ngạo cố hữu của người chiến thắng, họ cho rằng đó chính là những sáng tạo của họ; họ tin rằng mình là chủ nhân của một nền văn minh mới mà họ đang tạo dựng ra.<br />
<br />
Các nhà sử học gọi đó là quá trình đồng hóa ngược khi kẻ bị chinh phục lại đồng hóa kẻ đi chinh phục - dù có ai thừa nhận điều này hay không thì cũng thế. Nhưng quá trình ấy diễn ra như thế nào thì ít người phân tích ra được. Mà cũng phải thôi, vì quá trình ấy diễn ra từ từ như như mưa dầm thấm đất; nó không có những cuộc cách mạng long trời lở đất để các nhà sử học có thể ghi lại sự kiện mà phân tích. Để hiểu quá trình này có lẽ chỉ có những người trong cuộc và phải mất hàng nửa thế kỷ trở lên mới thấy được. Vậy nên cần phải có văn học nơi số phận của những con người được ghi lại một cách cách trung thực dù không chính xác hoàn toàn về từng chi tiết.<br />
<br />
Như một người luôn thuộc về phe thiểu số, khi đọc văn học của các quốc gia tôi đều quan tâm đến các tác giả và tác phẩm viết về những kẻ bên lề. Như những tác giả da đen trong văn học Mỹ hoặc sau này là tác phẩm của những người nhập cư. Và tôi nghĩ, độ mở và sự bao dung của một nền văn hóa ra được thấy rõ nhất khi những người thiểu số, những kẻ bên lề trở thành những tác gia được xã hội thừa nhận và vinh danh.<br />
<br />
Đó cũng là lúc những giá trị của bên thua trận đã chinh phục được kẻ thắng trận, và cũng là lúc quá trình "đồng hóa ngược" được xem như là hoàn tất. Quá trình này có thể chủ động hoặc bị động, và ta cũng có thể gọi nó bằng một cái tên gọi khác dễ nghe hơn, như "quá trình giao thoa văn hóa" chẳng hạn.<br />
<br />
Và chỉ đến lúc ấy thì mới có cái gọi là hòa hợp, hòa giải hay thông cảm gì đó vì mọi người đã suy nghĩ giống nhau sau và chấp nhận những giá trị như nhau.<br />
------<br />
Ghi vụn vào một ngày cuối tuần nhân dịp nghỉ 30 tháng 4 -1 tháng 5, 45 năm sau ngày ngày chấm dứt chiến tranh để mở ra một cuộc chiến khác âm thầm hơn trong mỗi lòng người.... <br /><br /></div>
Vu Thi Phuong Anhhttp://www.blogger.com/profile/11263378523301439180noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4895947549493962553.post-21451275516557278682020-04-30T18:33:00.008-07:002021-09-17T18:37:49.724-07:0030.4, nhớ Langston Hughes<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
Langston Hughes, nếu ai đã học qua, thì biết đó là một nhà thơ Mỹ da đen. Ông sinh ra vào năm 1902 và mất năm 1967 lúc cuộc chiến ở Việt Nam đang ngày càng khốc liệt. Nhưng ông không có chút liên quan gì đến chiến tranh Việt Nam cả.<br />
<br />
Vậy tại sao đến ngày 30 tháng 4 tôi lại nhớ đến ông? Có lẽ đó chỉ là một sự liên tưởng hết sức cá nhân. Vì tôi thấy tâm trạng của ông ông như một người da đen ở Mỹ trong thời kỳ mà sự kỳ thị đối với người da màu vẫn còn khá nhiều, phần nào cũng thật giống tâm trạng của tôi--một người trẻ thuộc về bên thua cuộc nhưng vẫn phải sống và vươn lên ở trong một hoàn cảnh không mấy thuận lợi cho mình.<br />
<br />
Khi hoàn cảnh ngặt nghèo, không thuận lợi cho sự phát triển của mình thì người ta phản ứng ra sao? Tôi vẫn nhớ câu danh ngôn và ba tôi tôi thường đọc cho anh chị em tôi, đại khái như sau:<br />
<br />
Cảnh khổ là nấc thang của kẻ anh tài, là kho tàng của người khôn khéo, và vực thẳm của kẻ yếu đuối."<br />
<br />
Tôi không dám nhận mình là kẻ anh tài, và ở nhiều khía cạnh thì phải nói là khờ khạo chứ không hề khôn khéo, nhưng tôi dám chắc rằng tôi không yếu đuối - vì hoàn cảnh buộc mình phải mạnh mẽ để tồn tại. Tôi, cũng như tất cả 8 anh chị em em trong gia đình tôi vẫn phải vươn lên, chiến đấu với nghịch cảnh để có được một chỗ đứng dưới mặt trời.... dù hằng ngày vẫn nhìn thấy những điều trái tai gai mắt bất công bất hạnh xảy ra cho mình và những người đồng cảnh ngộ....<br />
<br />
Và trong những ngày đầu tiên vất vả vật lộn với cuộc sống trong "chế độ cách mạng" ấy, tôi tìm thấy Langston Hughes. Với những bài thơ đa số có giọng lạc quan, mạnh mẽ, khôi hài, tự tin nhưng thỉnh thoảng vẫn có một luồng ngầm những nét chua xót và đôi khi đau đớn - kể cả trong những bài thơ mạnh mẽ nhất.<br />
<br />
Về Langston Hughes, tôi đã viết lan man ở nhiều nơi và có lẽ sẽ còn viết nữa. Thơ của ông tôi cũng đã dịch vài ba bài và đăng trên blog này. Có một bài mà tôi rất thích là Cả tôi nữa, các bạn có thể tìm được trên blog này . Một bài khác rất phù hợp với ngày 30 tháng 04 là bài Ước vọng không thành, tôi cũng đã đưa trên blog.<br />
<br />
Còn hôm nay, 45 năm sau ngày 30.4.75, ở chặng cuối của cuộc đời làm việc của mình, tôi muốn giới thiệu thêm bài thơ khác của Langston Hughes. Một trong những bài mà trước đây tôi thấy không xuất sắc nhưng lại phù hợp với tâm trạng của chính tôi ngay lúc này.<br />
<br />
DÂN TÔI<br />
(Thơ Langston Hughes, PA dịch)<br />
<br />
Đêm thì đẹp<br />
Và đẹp sao là khuôn mặt của dân tôi<br />
<br />
Bầu trời sao thật đẹp<br />
Và đẹp tuyệt vời là ánh mắt của dân tôi<br />
<br />
Cũng rất đẹp là mặt trời sáng rực<br />
Và rực sáng luôn là hồn cốt của dân tôi.<br />
-----<br />
Dân tôi trong bài thơ của LH là dân da đen. Còn đối với tôi thì dân tôi, trong đó có cả tôi, là những người thuộc về phe nước mắt.<br />
<br />
<br />
<br /></div>
Vu Thi Phuong Anhhttp://www.blogger.com/profile/11263378523301439180noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4895947549493962553.post-2682988758582996592018-01-27T19:27:00.004-08:002018-01-27T20:01:34.439-08:00Niềm vui ngắn chẳng đầy gang ... (nghĩ vụn quanh Giải AFC 2018)<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
Cảm nghĩ của tôi, nửa ngày sau kết quả trận chung kết VN - Uzbekistan chiều 27/1/2018 tại AFC's U23- 2018, Dã đăng trên fb, giờ chép lại ở đây để lưu.<br />
-----------<br />
<div style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; margin-bottom: 6px;">
<br />
Tôi còn chưa kịp viết hết nỗi vui mừng của tôi trước "chiến thắng" - vâng, U23 đã thắng trận chiến lớn nhất, đó là chiến thắng chính mình - của đội tuyển VN, thì niềm vui của tôi đã bị cắt đứt, hệt như cái cây non đang mọc thì bị chặt ngang ngọn.</div>
<div style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Vâng, niềm vui và sự tự hào về người VN của tôi đã hoàn toàn biến mất, khi đọc báo thấy tin người hâm mộ VN tìm vào trang fb của cầu thủ Uzbekistan có tên là Sidorov để chửi bới mạ lị anh ta vì cái tội dám đá thủng lưới của đội U23 của VN hôm qua để dành vô địch.</div>
<div style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Hãy thử mở báo chí quốc tế ra mà xem. Họ rành mạch phân tích những cái hay, cái dở của từng đội, cả đội nhà lẫn đội đối thủ. Họ không mạt sát, cũng chẳng tâng bốc, mà bình tĩnh khách quan. Và họ thượng võ, tức là nếu họ thua một đối thủ mạnh hơn, thì họ sẽ chúc mừng và ca ngợi đối thủ - một hành động cho thấy họ đến với thể thao để rèn luyện và học hỏi từ những người giỏi hơn mình, để mình sẽ có ngày đến được đỉnh cao ấy.</div>
<div style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Ngược lại, nếu họ thắng một đối thủ yếu hơn (tất nhiên!) nhưng đã nỗ lực hết mình, họ cũng sẽ cố gắng tìm ra những điểm đáng khen ngợi để động viên đội bạn, phân tích những khó khăn khách quan khiến đội bạn chưa đạt được kết quả như mong muốn - tất cả, vì tinh thần thể thao, để cùng nhau phấn đấu rèn luyện nhằm đạt được những thành tích lớn lao hơn nữa.</div>
<div style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
"Thắng không kiêu, bại không nản", là câu châm ngôn tôi đã được học trong môn Công dân giáo dục (giờ gọi là Giáo dục công dân) từ thời tiểu học, và bọn chúng tôi có lẽ ai cũng nằm lòng.</div>
<div style="background-color: white; color: #1d2129; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; margin-top: 6px;">
Còn chúng ta thì sao?</div>
<div>
<div style="background-color: white; color: #1d2129; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; margin-top: 6px;">
<br /></div>
</div>
<div>
<div style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; margin-bottom: 6px;">
Khi đội U23 của VN lọt vào vòng chung kết, có một sự vui mừng tự hào cuồng nhiệt mà tất cả chúng ta đều hiểu, nhưng thật không dễ hiểu và thông cảm nếu ai đó dùng cặp mắt lạnh lùng khách quan từ bên ngoài mà đánh giá.</div>
<div style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Cũng trong bối cảnh ấy, khi mọi người VN đều đang lâng lâng trong một cơn mê sảng của sự khát khao chiến thắng, anh chàng Dan Hauer người Mỹ có vợ Việt, với cái nhìn tỉnh táo của người bên ngoài (vì anh ta người Mỹ) và sự hiểu biết gần gũi về tính cách người VN (vì vợ anh ta người Việt) đã buông vài lời giễu cợt, tất nhiên là với một cách không phù hợp với văn hóa VN khi đụng đến những vật kiêng kỵ của người Việt - như những bộ phận sinh dục, và những tên tuổi mà một bộ phận người Việt xem như thần thánh.</div>
<div style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Khi ấy, hầu như cả nước (well, ít ra là ... nửa nước) lên cơn phẫn nộ, chửi bới, nhục mạ anh ta vì đã dám động đến một thần tượng trong quá khứ giờ đã được "phong thánh", và giễu cợt thần tượng hiện tại (tức đội U23) sắp được "phong anh hùng" của mình. Báo chí của VN cũng ngay lập tức vào cuộc, gán cho anh ta những cái tên nặng nề như méo mó nhân cách, không xứng đáng gọi là "thầy", thậm chí đòi đuổi cổ anh ta về nước, và lên mặt dạy dỗ anh ta về phải như thế nào mới xứng đáng được sống với những con người anh hùng và đạo đức đầy minh như người Việt cao quý của chúng ta.</div>
<div style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Vậy bây giờ chúng ta sẽ nói sao, khi đội U23 đã thực sự không chiến thắng (vì chính chúng ta cũng hiểu rõ để chiến thắng thật là quá khó và phải cần có sự may mắn hoặc những trợ giúp của thánh thần)? Chẳng phải Dan đã đúng khi giễu cợt sự mê sảng của những con người quá khát khao chiến thắng đến độ quên đi lý trí để phân tích những điểm mạnh yếu của đối thủ và của chính chúng ta?</div>
<div style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Lẽ ra, khi Dan giễu cợt như vậy, thì những người Việt, vốn trước đây cũng học hỏi được khá nhiều từ những clip dạy tiếng Anh mà Dan đã đưa miễn phí trên youtube, chỉ cần nhẹ nhàng nói với Dan rằng, anh giễu cợt như thế rất không phù hợp với văn hóa VN, và rồi gạt qua sự thiếu hiểu biết về văn hóa ấy, tập trung vào việc phân tích thực lực hai bên để không quá ảo tưởng chiến thắng, đẻ góp ý cho đội tuyển VN những kế sách hòng hy vọng nâng đẳng cấp của mình lên, thì hay biết mấy?</div>
<div style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Nhưng không. Dan đã trở thành tội phạm không thể tha thứ, chỉ vì lỡ giễu cợt tính xấu của người Việt trong vòng riêng tư trên nhóm bạn cùng văn hóa và ngôn ngữ với mình, những người cùng nói tiếng Anh.</div>
<div style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Vậy bây giờ, khi chúng ta xông thẳng vào trang fb của Sidorov, người đã mang lại chiến thắng cho Uzbekistan - một chiến thắng mà báo chí quốc tế đều cho là xứng đáng - không phải để chúc mừng, chia vui, ca ngợi và học hỏi, mà là để chửi rủa tục tĩu chỉ vì anh ta đã cố gắng hết mình vì màu cờ sắc áo để đem lại chiến thắng cho đất nước anh ta, thì chúng ta có nghĩ gì đến nhân cách cao quý, sự anh hùng, sự tự hào dân tộc của người Việt mà ta đang đòi hỏi anh Dan phải tôn trọng đó không?</div>
<div style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Lead by examples (hãy lãnh đạo bằng ví dụ - tức bằng những hành động của chính mình) là một châm ngôn mà tôi được học trong những khóa đào tạo lãnh đạo. H'hen Niê, một cô gái dân tộc Ê đê mà người Kinh của chúng ta thường không quá xem trọng bởi chỉ là một dân tộc thiểu số, đã lẳng lặng làm được điều đó mà không cần nói nhiều. Còn người Việt, chúng ta nói nhiều quá! Và chúng ta cũng làm nhiều lắm - nhưng mà làm ngược lại!!!</div>
<div style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Đừng nói nữa, hãy làm đi, và hãy làm chính những điều mà mình thường cao giọng dạy dỗ người khác ấy. Hãy làm đi, chứ đừng ngồi ấy mà đòi hỏi người phải khác làm cho mình. Thì đất nước sẽ khác ngay thôi, người Việt ơi!</div>
<div style="background-color: white; color: #1d2129; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; margin-top: 6px;">
PS: Phải viết những giòng này, tôi đau lắm. Nhưng đau thì đau, cũng phải viết thôi! Ít ra là cho con cái của tôi, và cho những học trò vẫn còn muốn nghe tôi.</div>
</div>
</div>
Vu Thi Phuong Anhhttp://www.blogger.com/profile/11263378523301439180noreply@blogger.com3tag:blogger.com,1999:blog-4895947549493962553.post-77023545286853363892018-01-13T22:54:00.003-08:002021-09-17T18:39:24.079-07:00Thơ dich: Chẳng phải ... (Not)<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
Bài thơ dịch tôi đã đăng trên fb sáng nay, giờ đưa về đây để lưu cho dễ tìm. Xin mời các bạn.<br />
--------<br />
<span style="background-color: white;">CHẲNG PHẢI </span><br />
<div style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Chẳng phải là tuổi tác<br />
Cũng không phải áo quần<br />
Càng không là cân nặng<br />
Hay màu tóc đen, nâu...</div>
<div style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Cũng chẳng là cái tên<br />
Lúm đồng tiền trên má<br />
Bạn là từng quyển sách<br />
Thao thức đọc hàng đêm<br />
Hay chính là tiếng rên<br />
Cố kìm sau hàng lệ<br />
Là nụ cười cố gượng<br />
Sau những phút sầu đau</div>
<div style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Là tiếng hát bay cao<br />
Một mình trong phòng vắng<br />
Là khung trời đầy nắng<br />
Của những chuyến đi xa<br />
Bạn chính là ngôi nhà<br />
Nơi dừng chân lữ khách<br />
Là những người yêu dấu<br />
Là điều bạn tin yêu<br />
Là kỷ niệm rất nhiều<br />
Là tương lai sẽ đến</div>
<div style="background-color: white; color: #1d2129; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; margin-top: 6px;">
Là những điều đẹp đẽ<br />
Bạn đã vội quên đi<br />
Khi bạn chỉ thấy mình<br />
Qua ánh nhìn kẻ khác ...</div>
<div>
<div style="background-color: white; color: #1d2129; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; margin-top: 6px;">
<br /></div>
</div>
<div>
<div style="background-color: white; color: #1d2129; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; margin-top: 6px;">
Bản tiếng Anh xin xem trong hình </div>
<span face=""helvetica" , "arial" , sans-serif" style="background-color: white; color: #1d2129; font-size: 14px;">dưới đây:</span></div>
<div>
<span face=""helvetica" , "arial" , sans-serif" style="background-color: white; color: #1d2129; font-size: 14px;"><br /></span></div>
<div>
<span face=""helvetica" , "arial" , sans-serif" style="background-color: white; color: #1d2129; font-size: 14px;"> </span><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhn8qzPUclC2z4RQ63Td8UTTVnD9MUhWBqUkqi7ybgcPZgiz7HN7MsgOgyM0WVd4nsssXSdIFnu9MbRCdT0-rDYoB38ahsLH9lQuqLXpTkmt39ADgyEanFbFFgptUmRvCpBdXB6w_loF5c/s1600/26238871_10155878755878950_5368752964939216350_n.png"><img border="0" height="400" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhn8qzPUclC2z4RQ63Td8UTTVnD9MUhWBqUkqi7ybgcPZgiz7HN7MsgOgyM0WVd4nsssXSdIFnu9MbRCdT0-rDYoB38ahsLH9lQuqLXpTkmt39ADgyEanFbFFgptUmRvCpBdXB6w_loF5c/s400/26238871_10155878755878950_5368752964939216350_n.png" width="266" /></a></div>
<div>
<div style="background-color: white; color: #1d2129; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; margin-top: 6px;">
<br /></div>
</div>
</div>
Vu Thi Phuong Anhhttp://www.blogger.com/profile/11263378523301439180noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4895947549493962553.post-58649554029225571892017-11-14T18:29:00.005-08:002017-11-14T18:29:58.156-08:00Dân chủ và công luận (để đây, khi rảnh sẽ viết)<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
Trong khi chờ đợi, các bạn nên đọc bài dưới đây: The role of public opinion in a society<br />
<br />
https://tribune.com.pk/story/861573/the-role-of-public-opinion-in-a-democracy/<br />
--------------<br />
<div class="story-image" style="background: rgb(255, 255, 255); border-bottom: 8px solid rgb(235, 231, 220); border-image: initial; border-left: 0px; border-right: 0px; border-top: none; color: #333333; float: none; font-family: Georgia, Times, "Times New Roman", times-roman, serif; font-size: 12.0012px; margin: 0px; padding: 0px; vertical-align: baseline;">
<div class="caption" style="border: 0px; color: #2f2f2f; font-family: "Open Sans", arial, sans-serif; font-size: 11px; font-stretch: normal; line-height: normal; overflow: hidden; padding: 0px 0px 25px; vertical-align: baseline;">
</div>
<div class="fb-quote fb_iframe_widget" fb-iframe-plugin-query="app_id=278477199157577&container_width=1349&href=https%3A%2F%2Ftribune.com.pk%2Fstory%2F861573%2Fthe-role-of-public-opinion-in-a-democracy%2F&locale=en_US&sdk=joey" fb-xfbml-state="rendered" style="border: 0px; display: inline-block; font-family: inherit; font-size: 11px; font-style: inherit; font-weight: inherit; left: 148px; margin: 0px 0px 40px; padding: 0px; position: absolute; top: 400px; vertical-align: baseline;">
<span style="border: 0px; display: inline-block; font-family: inherit; font-style: inherit; font-weight: inherit; height: 0px; margin: 0px; overflow: hidden; padding: 0px; position: relative; text-align: justify; vertical-align: top; width: 0px;"><br class="Apple-interchange-newline" /><iframe allowfullscreen="true" allowtransparency="true" frameborder="0" height="1000px" name="f2363238429ffb4" scrolling="no" src="https://www.facebook.com/v2.3/plugins/quote.php?app_id=278477199157577&channel=https%3A%2F%2Fstaticxx.facebook.com%2Fconnect%2Fxd_arbiter%2Fr%2FlY4eZXm_YWu.js%3Fversion%3D42%23cb%3Df2b48f65912c224%26domain%3Dtribune.com.pk%26origin%3Dhttps%253A%252F%252Ftribune.com.pk%252Ff24002d56d192e4%26relation%3Dparent.parent&container_width=1349&href=https%3A%2F%2Ftribune.com.pk%2Fstory%2F861573%2Fthe-role-of-public-opinion-in-a-democracy%2F&locale=en_US&sdk=joey" style="border-style: none; border-width: initial; font-family: inherit; font-style: inherit; font-weight: inherit; height: 0px; margin: 0px; padding: 0px; position: absolute; vertical-align: baseline; visibility: visible; width: 0px;" title="fb:quote Facebook Social Plugin" width="1000px"></iframe></span></div>
</div>
<div style="background-color: white; border: 0px; color: #212121; font-family: Georgia, Times, "Times New Roman", times-roman, serif; font-size: 19px; letter-spacing: 0.01em; line-height: 27px; margin-bottom: 27px; padding: 0px; vertical-align: baseline;">
In modern society, the voice of the people forms the crux of any legislation or policy in the land. While this facet of societal feedback is prevalent in all societies regardless of the degree of authoritarianism, it is especially true for democratic societies of the world.]</div>
<div style="background-color: white; border: 0px; color: #212121; font-family: Georgia, Times, "Times New Roman", times-roman, serif; font-size: 19px; letter-spacing: 0.01em; line-height: 27px; margin-bottom: 27px; padding: 0px; vertical-align: baseline;">
But it is important to first realise and understand what public opinion really is. The term ‘public opinion’ was coined by philosopher John Locke in the 17th century. However, the concept itself predates Locke. Vox populi or ‘voice of the people’ is a similar Latin concept. Today, public opinion is defined in the following way: collective evaluations expressed by people on political issues, policies, institutions and individuals.</div>
<div style="background-color: white; border: 0px; color: #212121; font-family: Georgia, Times, "Times New Roman", times-roman, serif; font-size: 19px; letter-spacing: 0.01em; line-height: 27px; margin-bottom: 27px; padding: 0px; vertical-align: baseline;">
It is important to differentiate between public opinion and pressure groups. Public opinion changes policy through passive observations that accumulate amongst citizens. Pressure groups work to change policy actively through direct interaction with policymakers.</div>
<div style="background-color: white; border: 0px; color: #212121; font-family: Georgia, Times, "Times New Roman", times-roman, serif; font-size: 19px; letter-spacing: 0.01em; line-height: 27px; margin-bottom: 27px; padding: 0px; vertical-align: baseline;">
<span style="letter-spacing: 0.01em;">Public opinion is important in a democracy because the people are the ultimate source of political power. In theory, a government official has to take public opinion into account whilst deciding on a future course of action. This is not to say that politicians always do what people want. Clearly, there is more statistical incidence of political malcontent today than there were, say, 500 years ago. But even the most unapproachable politician needs to avoid making the majority of a country too displeased. Political parties must maintain a certain level of positive public opinion which is subject to a certain measure of manipulation through mass media and other sources and used to maintain the status quo. That is, however, not to say that public opinion, itself, should be considered a ‘positive social function’. Grantland Rice, a renowned American journalist once said, “A wise man makes his own decisions, an ignorant man follows the public opinion.”</span></div>
<div style="background-color: white; border: 0px; color: #212121; font-family: Georgia, Times, "Times New Roman", times-roman, serif; font-size: 19px; letter-spacing: 0.01em; line-height: 27px; margin-bottom: 27px; padding: 0px; vertical-align: baseline;">
It is important to understand the factors that shape public opinion as a whole. These include social class, education, region, age, gender and ethnic group. Society is not a homogeneous whole. It is made up of components. Each component faces different challenges in its functioning, therefore, members of each component view the world differently. To quote a real life example, on the question of building the Kalabagh Dam, Khyber-Pakhtunkhwa, Balochistan and Sindh are in extreme opposition to this while Punjab stands alone in its support. These differing points of view lead to vying social opinions which look for expanding ‘political’ space. The greater the space that the holders of a worldview can secure for their argument, the greater the chance that this worldview would be incorporated within the general structure of regional or national policy.</div>
<div style="background-color: white; border: 0px; color: #212121; font-family: Georgia, Times, "Times New Roman", times-roman, serif; font-size: 19px; letter-spacing: 0.01em; line-height: 27px; margin-bottom: 27px; padding: 0px; vertical-align: baseline;">
A state is built upon the consent of the members of society. A constitution is drafted by the collective will of the people. Just as the state and the constitution are vital organic constructs, so is the primary method of informing them: public opinion.<em style="border: 0px; font-family: inherit; font-weight: inherit; margin: 0px; padding: 0px; vertical-align: baseline;"></em></div>
<div style="background-color: white; border: 0px; color: #212121; font-family: Georgia, Times, "Times New Roman", times-roman, serif; font-size: 19px; letter-spacing: 0.01em; line-height: 27px; margin-bottom: 27px; padding: 0px; vertical-align: baseline;">
<em style="border: 0px; font-family: inherit; font-weight: inherit; margin: 0px; padding: 0px; vertical-align: baseline;">Published in The Express Tribune, March 31<sup style="line-height: 0;">st</sup>, 2015.</em></div>
</div>
Vu Thi Phuong Anhhttp://www.blogger.com/profile/11263378523301439180noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4895947549493962553.post-12548871691305865572017-11-14T17:55:00.001-08:002017-11-14T17:55:33.016-08:00Vì sao tôi quan tâm đến chuyện của Mai Khôi?<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
Bài đã đăng trên Nhịp cầu thế giới. Link đây: http://nhipcauthegioi.hu/goc-nhin/VI-SAO-TOI-QUAN-TAM-DEN-CHUYEN-CUA-MAI-KHOI-5781.html<br />
--------<br />
<br />
<h1 style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #158dc5; font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: 16px !important; line-height: 18px; margin: 0px 0px 8px !important; padding: 0px !important;">
VÌ SAO TÔI QUAN TÂM ĐẾN CHUYỆN CỦA MAI KHÔI?</h1>
<em class="pull-left time" style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; display: inline; float: left; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px; margin: 3px 0px 10px;">Thứ ba - 14/11/2017 21:18</em><br />
<ul class="list-inline share pull-right fix-bo-news" style="background: none rgb(255, 255, 255); border: none !important; box-sizing: border-box; color: #333333; float: right; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px; list-style: none; margin-bottom: 9px; margin-left: 0px; margin-top: 0px; padding-left: 0px;">
<li style="box-sizing: border-box; display: inline-block; padding-left: 0px; padding-right: 0px;"><a href="https://www.blogger.com/null" rel="nofollow" style="background-color: transparent; box-sizing: border-box; color: #158dc5;" title="Gửi bài viết qua email"><span class="fa fa-envelope fa-lg" style="-webkit-font-smoothing: antialiased; box-sizing: border-box; display: inline-block; font-family: FontAwesome; font-size: 1.33333em; line-height: 0.75em; vertical-align: -15%;"> </span></a></li>
<li style="box-sizing: border-box; display: inline-block; padding-left: 0px; padding-right: 0px;"><a href="https://www.blogger.com/null" style="background-color: transparent; box-sizing: border-box; color: #158dc5;" title="In ra"><span class="fa fa-print fa-lg" style="-webkit-font-smoothing: antialiased; box-sizing: border-box; display: inline-block; font-family: FontAwesome; font-size: 1.33333em; line-height: 0.75em; vertical-align: -15%;"> </span></a></li>
<li style="box-sizing: border-box; display: inline-block; padding-left: 0px; padding-right: 0px;"><a href="http://nhipcauthegioi.hu/savefile/goc-nhin/VI-SAO-TOI-QUAN-TAM-DEN-CHUYEN-CUA-MAI-KHOI-5781.html" style="background-color: transparent; box-sizing: border-box; color: #158dc5; text-decoration-line: none;" title="Lưu bài viết này"><span class="fa fa-save fa-lg" style="-webkit-font-smoothing: antialiased; box-sizing: border-box; display: inline-block; font-family: FontAwesome; font-size: 1.33333em; line-height: 0.75em; vertical-align: -15%;"> </span></a></li>
</ul>
<hr class="clear" style="background-color: white; border-bottom: 0px; border-image: initial; border-left: 0px; border-right: 0px; border-top-color: rgb(238, 238, 238); border-top-style: solid; box-sizing: content-box; clear: both; color: #333333; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px; height: 0px; margin-bottom: 18px; margin-top: 18px;" />
<div id="hometext" style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px; margin-bottom: 10px; text-align: justify;">
<h2 style="box-sizing: border-box; color: inherit; font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 20px; margin: 0px 0px 8px !important; padding: 0px !important;">
(NCTG) “Một khi “công luận” không còn dễ dàng điều khiển, không còn nằm trong tay của riêng một nhóm thiểu số nào - dù đó là thiểu số ưu tú nhất của xã hội - thì lúc ấy chúng ta đã có được mầm mống của một xã hội dân chủ đích thực”.</h2>
</div>
<div style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px; margin: 10px auto; max-width: 450px;">
<img alt="Nhiều báo chí quốc tế đã đưa tin về hành động mang tính “nổi loạn” của ca sĩ Mai Khôi - Ảnh: bản tin trên tờ “The Guardian”" class="img-thumbnail" src="http://nhipcauthegioi.hu/uploads/news/2017_11/0000000_7.jpg" style="border-radius: 0px; border: 1px solid rgb(221, 221, 221); box-sizing: border-box; display: inline-block; height: auto !important; line-height: 1.42857; max-width: 100%; padding: 0px; transition: all 0.2s ease-in-out; vertical-align: middle;" width="450" /><div class="imgalt" style="box-sizing: border-box; margin-bottom: 6px; margin-top: 5px; padding: 0px; text-align: center;">
<em style="box-sizing: border-box;">Nhiều báo chí quốc tế đã đưa tin về hành động mang tính “nổi loạn” của ca sĩ Mai Khôi - Ảnh: bản tin trên tờ “The Guardian”</em></div>
</div>
<div class="bodytext" style="background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px; margin-bottom: 10px; text-align: justify; text-rendering: geometricPrecision; word-break: break-word;">
<div style="box-sizing: border-box;">
Có một sự kiện đang làm nóng không gian công cộng trên facebook của người Việt, bắt đầu từ một ca sĩ có tên là Mai Khôi mà từ đây tôi sẽ gọi một cách “<em style="box-sizing: border-box;">vô nhân xưng</em>” (<em style="box-sizing: border-box;">impersonal</em>) là “<em style="box-sizing: border-box;">cô ấy</em>”. Đối với tôi Mai Khôi chỉ là một cái tên bất kỳ, tôi không quan tâm đến Mai Khôi như một nghệ sĩ có tính cách và tên tuổi cụ thể, mà hoàn toàn có thể thay thế cái tên này bằng một tên khác thì những điều tôi viết ở đây vẫn hoàn toàn giữ nguyên ý nghĩa.<br style="box-sizing: border-box;" /><br style="box-sizing: border-box;" />Vâng, cô ca sĩ ấy, mà qua những tranh luận gần đây thì tôi hiểu đó là một người có bề dày về các hành động và phát ngôn mang tính “<em style="box-sizing: border-box;">nổi loạn</em>”, vừa làm một hành động hiếm thấy ở Việt Nam. Cô ấy đã đón chào tổng thống Mỹ đến Việt Nam dự hội nghị APEC bằng một biểu ngữ tiếng Anh, dịch ra tiếng Việt có nghĩa đại khái là “<em style="box-sizing: border-box;">Đái vào mặt ông, Trump ạ</em>”.<br style="box-sizing: border-box;" /><br style="box-sizing: border-box;" />Một hành động <strong style="box-sizing: border-box;"><a href="http://nhipcauthegioi.hu/goc-nhin/QUYEN-BIEU-DAT-QUA-CHUYEN-DAI-VAO-MAT-TRUMP-5779.html" style="background-color: transparent; box-sizing: border-box; color: #158dc5; text-decoration-line: none;" target="_blank">không có gì là “<em style="box-sizing: border-box;">quá quắt</em>”, thậm chí có thể nói là đã khá nhàm, khi so sánh với những gì mà người phản đối Trump đã làm trong thời gian qua ở Mỹ và các nước Phương Tây</a></strong>. Nhưng chắc chắn đó là một hình ảnh rất xa lạ ở một nước Á Đông với ảnh hưởng Khổng giáo hàng nghìn năm và nổi tiếng với những truyền thống như “<em style="box-sizing: border-box;">hiếu khách</em>” đến độ thậm chí người nghèo còn phải “<em style="box-sizing: border-box;">nhịn miệng đãi khách</em>” như Việt Nam.<br style="box-sizing: border-box;" /><br style="box-sizing: border-box;" />Vì vậy, sẽ không lạ gì nếu có dư luận lên tiếng. Là một người hoạt động trong lĩnh vực biểu diễn, cô ấy hẳn không xa lạ gì với sự “<em style="box-sizing: border-box;">soi mói</em>” của dư luận về mọi lời ăn tiếng nói, cách ăn mặc và thậm chí đời tư của mình, và cũng chẳng bất ngờ trước các loại phản ứng ở cả hai chiều thuận nghịch của dư luận về bản thân hoặc hoạt động nghề nghiệp của mình. Thậm chí, tôi tin rằng mọi hành vi công cộng của cô ấy - như việc giương biểu ngữ chống Trump mới đây - đều có tính toán để làm sao gây ra tác động đối với dư luận càng nhiều càng tốt. <br style="box-sizing: border-box;" /><br style="box-sizing: border-box;" />Tất nhiên, tôi đoán rằng với cái biểu ngữ “<em style="box-sizing: border-box;">độc đáo</em>” ấy - dù, xin nhắc lại, chỉ là bản sao chép của một trong những cách phản đối của những người anti-Trump, vị tổng thống Mỹ vốn nhiều tai tiếng ngay từ khi mới xuất hiện - cô ấy đã mong nhận được nhiều lời tán thưởng. Và có thể cô đã khá bất ngờ và thất vọng khi thấy bên cạnh không ít lời ca ngợi về sự can đảm (vì dám thực hiện quyền biểu tình tại Việt Nam, <em style="box-sizing: border-box;">wow</em>!), sự thông minh (vì đã khôn ngoan lựa chọn một đối tượng “<em style="box-sizing: border-box;">tấn công</em>” khá “<em style="box-sizing: border-box;">an toàn</em>” là một tổng thống Mỹ - đối tượng luôn hứng chịu sự chỉ trích hợp lý hoặc vô lý của bất kỳ kẻ nào trên thế giới đến mức cảm thấy đó là việc bình thường, chứ không phải là, ví dụ thế, tổng thống Nga Putin hoặc thủ tướng Canada là những người có lượng <em style="box-sizing: border-box;">fan</em> đáng kể ở Việt Nam, hoặc chủ tịch Trung Quốc, như lời thách đố của nhiều người đang phản đối cô ấy một cách khá cực đoan), thì cô còn nhận nhiều lời phản đối rất gay gắt với lời lẽ đôi chỗ rất thô tục và khó chấp nhận, ít ra là theo quan điểm khá bảo thủ và hơi khắt khe của tôi, một người suốt đời làm trong ngành giáo dục. <br style="box-sizing: border-box;" /><br style="box-sizing: border-box;" />Phải nói ngay là những phản ứng ở cả hai chiều khác nhau của dư luận đều không hoàn hảo, điều mà có lẽ chẳng ai ngạc nhiên vì đó là những phản ứng bộc phát tức thời nên chắc chắn là thừa cảm tính mà thiếu logic, đầy phiến diện và chủ quan. Nhưng không giống những scandal ầm ỹ khác cũng liên quan đến giới nghệ sĩ ở Việt Nam, vốn rất mau chóng lụi tàn giữa ngổn ngang các thông tin đáng khác trong tình hình đất nước hiện nay, cuộc tranh cãi giữa phe ủng hộ và phe phản đối cô ca sĩ ấy kéo dài dai dẳng và căng thẳng một cách bất ngờ, đến nỗi một người vốn dĩ không có chút quan tâm gì đến giới <em style="box-sizing: border-box;">showbiz</em>như tôi cũng phải quan tâm và lên tiếng.<br style="box-sizing: border-box;" /><br style="box-sizing: border-box;" />Có lẽ đang có nhiều đang thắc mắc: một bà giáo già về hưu như tôi còn ham hố gì mà lại bỏ thì giờ quý báu của mình ra để dính vào các chuyện thị phi của giới <em style="box-sizing: border-box;">showbiz</em> nhỉ? Vâng, bài viết viết này chính là để giải đáp thắc mắc ấy. <br style="box-sizing: border-box;" /><br style="box-sizing: border-box;" />Dưới đây là câu trả lời đã được tôi cố gắng tối đa để làm cho vắn tắt và dễ đọc nhất.<br style="box-sizing: border-box;" /><br style="box-sizing: border-box;" /><strong style="box-sizing: border-box;">1.</strong> Mặc dù tôi thuộc nhóm không ủng hộ hành vi của cô ấy vì tôi theo tôi nó rất không phù hợp với văn hóa công cộng của người Việt Nam, nhưng đó không phải là lý do khiến tôi phát biểu.<br style="box-sizing: border-box;" /><br style="box-sizing: border-box;" />Tôi lên tiếng, trước hết là vì tôi thấy có quá nhiều người lên tiếng “<em style="box-sizing: border-box;">lên lớp</em>” những người đã lên tiếng phản đối hành động của cô ca sĩ kia. Họ cho rằng những kẻ phản đối cô ca sĩ là đang xâm phạm vào quyền tự do biểu đạt của cô ấy, trong khi lẽ ra hành động ấy đáng phải được tôn vinh. Như một người ngoài cuộc, tôi thấy rất rõ - và khá ngạc nhiên vì những người lên tiếng bênh vực cô ấy lại không nhận ra - rằng lời bênh vực kia phản ánh một cách hành xử theo “<em style="box-sizing: border-box;">tiêu chuẩn kép</em>” rất thường thấy ở Việt Nam. Bởi, “<em style="box-sizing: border-box;">quyền tự do biểu đạt</em>” lẽ đâu lại chỉ dành riêng cho cô ca sĩ ấy?</div>
<div style="box-sizing: border-box; text-align: center;">
<div style="box-sizing: border-box;">
<figure class="image" style="box-sizing: border-box; display: inline-block; margin: 0px;"><img alt="Cũng là một cách thể hiện quan điểm, nhưng khó tránh được kẻ ưa người ghét - Ảnh: Internet" class="img-thumbnail" height="301" src="http://nhipcauthegioi.hu/uploads/news/2017_11/0000_5.jpg" style="border-radius: 0px; border: 1px solid rgb(221, 221, 221); box-sizing: border-box; display: inline-block; height: auto !important; line-height: 1.42857; max-width: 100%; padding: 0px; transition: all 0.2s ease-in-out; vertical-align: middle;" width="450" /><figcaption style="box-sizing: border-box; padding: 5px;"><em style="box-sizing: border-box;">Cũng là một cách thể hiện quan điểm, nhưng khó tránh được kẻ ưa người ghét - Ảnh: Internet</em></figcaption></figure></div>
</div>
<div style="box-sizing: border-box;">
<br style="box-sizing: border-box;" />Thật vậy, nếu cô ấy có quyền phản đối và chê bai, thậm chí có thể sỉ nhục hoặc xúc phạm (tất nhiên như thế nào là xúc phạm thì tùy thuộc vào cảm nhận của từng người) một người của công chúng (<em style="box-sizing: border-box;">public figure</em>) là tổng thống Mỹ mà không cần có lý do chính đáng (vả lại, ai có quyền đưa ra phán xét thế nào là chính đáng nhỉ?), thì tại sao những người khác lại không có quyền phản đối cô ấy, vốn cũng là một <em style="box-sizing: border-box;">public figure</em> (một <em style="box-sizing: border-box;">celebrity</em> - người nổi tiếng - trong tiếng Anh), và tất nhiên cũng không cần có lý do chính đáng?<br style="box-sizing: border-box;" /><br style="box-sizing: border-box;" /><strong style="box-sizing: border-box;">2.</strong> Đáng sợ hơn, là những người lên tiếng “<em style="box-sizing: border-box;">phản đối người phản đối</em>” lại gồm không ít người tên tuổi - ở một mức độ nào đó - trong làng facebook cả trong và ngoài nước, trong đó có nhiều trí thức, nhà báo, luật sư, giảng viên đại học, với những khái niệm cao cả như quyền tự do dân chủ, những hình ảnh trích dẫn từ báo chí nước ngoài, những trích dẫn hàn lâm, những phân tích về tiếng Anh, về cách chơi chữ, và trên hết là lập luận cao siêu dễ làm người ít học cảm thấy “<em style="box-sizing: border-box;">choáng</em>” vì không đủ trình độ để tranh cãi, và hẳn là đã/đang/sẽ có những người phải lặng lẽ rút lui khỏi cuộc tranh luận không cân sức này.<br style="box-sizing: border-box;" /><br style="box-sizing: border-box;" />Có một điều gì đó rất giống tình trạng “<em style="box-sizing: border-box;">học phiệt</em>” ở Việt Nam, nơi các diễn đàn công cộng được chiếm lĩnh bởi một số người có vai vế, có kỹ năng phát ngôn và thừa các khái niệm cao siêu, các ngôn từ hoa mỹ, dù chưa hẳn đã thực sự chứa đựng chân lý. Còn tuyệt đại đa số quần chúng thì thuộc về đám đông thầm lặng, không tiếng nói, không hình hài, và phải chấp nhận cam chịu vì biết là mình thấp kém. <br style="box-sizing: border-box;" /><br style="box-sizing: border-box;" />Bên cạnh vai trò của chính quyền và thể chế chính trị mà trong bài viết này tôi sẽ không đề cập đến vì nhiều lý do, tôi cho rằng chính thái độ cao đạo, trịch thượng của những người có địa vị, có học thức như vậy trên không gian công cộng đã góp phần hạn chế sự đa dạng, đa chiều của công luận, khiến cho tình trạng dân trí của Việt Nam vẫn cứ mãi lẹt đẹt như hiện nay - một điều mà lại cũng chính những con người này luôn miệng lên tiếng sỉ vả, chê bai, rồi lắc đầu ngao ngán buông lửng một câu: “<em style="box-sizing: border-box;">Dân trí thế này thì chả trách...</em>”.<br style="box-sizing: border-box;" /><br style="box-sizing: border-box;" />Nhưng cuối cùng, thì việc lên tiếng (rất mất thời giờ) của tôi, và cuộc tranh luận dằng dai quanh vụ <em style="box-sizing: border-box;">scandal</em> của cô ca sĩ ấy có mang lại lợi ích gì cho ai không? Tôi nghĩ là có. Rất rõ ràng, sự tồn tại của mạng xã hội tại Việt Nam đã tạo cho tất cả mọi người thuộc đủ mọi thành phần trong xã hội, dù có địa vị hay không có địa vị, học vấn cao hay thất học, cái quyền tiếp cận những diễn đàn công khai về mọi vấn đề mà họ quan tâm. Những ý kiến đa dạng, đủ phong cách và màu sắc, ít nhiều hợp lý hoặc hoàn toàn vô lý ấy, tất cả họp lại để tạo thành cái mà Phương Tây gọi là “<em style="box-sizing: border-box;">công luận</em>” (<em style="box-sizing: border-box;">public opinion</em>), vốn tự nó có một sức mạnh đáng kiêng dè, đủ để được các nhà nghiên cứu của Phương Tây xem là “<em style="box-sizing: border-box;">cái thắng đối với quyền lực của giới cầm quyền</em>”, và có thể “<em style="box-sizing: border-box;">make or break</em>” cả một “<em style="box-sizing: border-box;">triều đại</em>”. Đó là lý do tại sao tất cả nhà chính trị trên thế giới - độc tài hoặc không độc tài - đều cố gắng khống chế, điều khiển, hoặc ít ra là tạo ra những tác động đến công luận theo cách có lợi cho mình. <br style="box-sizing: border-box;" /><br style="box-sizing: border-box;" />Và một khi “<em style="box-sizing: border-box;">công luận</em>” không còn dễ dàng điều khiển, không còn nằm trong tay của riêng một nhóm thiểu số nào - dù đó là thiểu số ưu tú nhất của xã hội - thì lúc ấy chúng ta đã có được mầm mống của một xã hội dân chủ đích thực. Chứ không phải là sự quan tâm hoặc không quan tâm của các chính khách và truyền thông quốc tế đến tình hình dân chủ và xã hội dân sự của một đất nước nghèo nàn, lạc hậu và đang khao khát vươn lên để theo kịp với đà tiến triển của thế giới.</div>
</div>
</div>
Vu Thi Phuong Anhhttp://www.blogger.com/profile/11263378523301439180noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4895947549493962553.post-35983975487036602102017-11-02T16:50:00.002-07:002017-11-02T16:54:18.106-07:00Nghĩ vụn trên chuyến đi Sài Gòn - Hà Nội - Sài Gòn<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="" data-block="true" data-editor="bq3tj" data-offset-key="cp5ps-0-0" style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; white-space: pre-wrap;">
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="cp5ps-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;">
Chép lại đoản văn này từ trên facebook về đây để lưu. Để lâu lâu đọc lại, kẻo ... uổng!</div>
</div>
<div class="" data-block="true" data-editor="bq3tj" data-offset-key="1vg2t-0-0" style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; white-space: pre-wrap;">
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="1vg2t-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;">
<span data-offset-key="1vg2t-0-0" style="font-family: inherit;">----------</span></div>
</div>
<div class="" data-block="true" data-editor="bq3tj" data-offset-key="6mrpb-0-0" style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; white-space: pre-wrap;">
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="6mrpb-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;">
<span data-offset-key="6mrpb-0-0" style="font-family: inherit;">Lần nào cũng vậy, tôi lặng lẽ ra Hà Nội rồi lặng lẽ về. Và lúc nào cũng đi vào chiều tối, hoặc chạng vạng hoặc thậm chí lúc tối khuya, cả lượt đi lẫn lượt về. </span></div>
</div>
<div class="" data-block="true" data-editor="bq3tj" data-offset-key="co7cb-0-0" style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; white-space: pre-wrap;">
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="co7cb-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;">
<div style="font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px; white-space: normal;">
Đi như thế, trước hết là do tính cách của tôi: a die-hard introvert who does not need other people around her. Emotionally I am fully self-sufficient. Và như thế cũng được nhiều cái lợi, mà trước hết là tiết kiệm thời gian, để không phải nghỉ việc nhiều quá.</div>
<div style="font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px; white-space: normal;">
Nhưng thích nhất là mỗi lần đi vào lúc chiều tối như vậy, tôi có thời gian tĩnh lại để suy nghĩ. Để nhớ vu vơ đến những ngày tháng cũ, những hình ảnh cũ, những con người cũ. Những gì gần như không còn nữa, và vì thế, nó trở nên đẹp lung linh và quý báu vô cùng.</div>
<div style="font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px; white-space: normal;">
Lần nào từ Nội Bài vào Hà Nội, đi qua những vùng ngoại ô chìm thấp thoáng trong những ánh đèn xa xa, tôi đều cảm nhận vừa rõ ràng nhưng cũng rất mơ hồ sự u tịnh trầm mặc của vùng đất cổ này. Đâu đó trong không gian như có như có tiếng lá trúc xào xạc, như có mùi của đất, của khói, của rơm rạ ... hệt như trong những bài văn tả cảnh của Thạch Lam hay Tô Hoài thời tiền chiến. Và hiểu được vì sao những người phải rời miền Bắc vào miền Nam năm 1954 - như cha mẹ tôi lúc sinh thời - lại nhớ quê quay quắt đến vậy. Rất dễ hiểu: vùng đất ấy quá đẹp, mà cũng quá buồn!</div>
<div style="font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px; white-space: normal;">
Lần này đến Hà Nội, trời đang vào thu - thời tiết đẹp nhất của năm. Nhưng tôi chẳng có thời gian để thưởng ngoạn tiết thu của Hà Nội, vì đến nơi, chui vào khách sạn, ngủ một đêm, rồi sáng ra trả phòng ngay để khi làm việc xong là có thể chạy luôn từ phòng họp ra sân bay.</div>
<div style="font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px; white-space: normal;">
Phí tiền vé máy bay và tiền khách sạn quá, tôi biết. Nhưng trời ơi, a die-hard introvert như tôi thì có cần gì bên ngoài cơ chứ. Chỉ một cái nhìn thoáng qua, một hơi gió, một buổi nói chuyện vu vơ trên đoạn đường dài với cậu lái xe là tôi đã có quá đủ chất liệu để tha hồ nghĩ ngợi mông lung và viết, nếu có hứng. Nên dù Hà Nội có đẹp thế nào, thì tôi cũng chỉ muốn về thôi, về với cái xóm nghèo Cây Quéo ấy - dù bây giờ cũng đã chộn rộn hơn xưa nhiều lắm lắm rồi.</div>
<div style="font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px; white-space: normal;">
Vâng, tôi lại về rồi đây, Sài Gòn của tôi, Gia Định của tôi, Bình Thạnh của tôi. Chuyến bay về của tôi đáp xuống đúng vào lúc Sài Gòn mới lên đèn.Từ trên không nhìn xuống, những ánh đèn trên những con đường ngoằn nghèo lộn xộn với tôi sao thân thuộc và đẹp lạ lùng đến vậy. Ở đó, mọi người đang hối hả, hối hả làm lụng, hối hả ăn chơi, hối hả buôn bán, hối hả học hành ... Nói ngắn gọn, Sài Gòn hối hả sống.</div>
<div style="font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px; white-space: normal;">
Và hối hả cả trong cả cái cách SG đóng góp phần lớn những gì mình làm ra vào ngân sách còm cõi của quốc gia, như những đứa con đi làm ăn xa vất vả dành dụm để gửi tiền về cho bà mẹ quê và đám em nheo nhóc. Những người còn ở lại trên quê hương miền Bắc với vẻ đẹp ảo não đến nao lòng, đẹp mà buồn thê thảm vì nghèo quá.<br />
<br />
Buồn và nghèo như trong bài hát của Phạm Duy:</div>
<div style="font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px; white-space: normal;">
Làng tôi, không xa kinh kỳ sáng chói<br />
Có những cánh đồng cát dài<br />
Có lũy tre còm tả tơi...</div>
<div style="font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px; white-space: normal;">
Nhưng ơ kìa, đây là Sài Gòn cơ mà? Sài Gòn tất bật đã kéo tôi ra khỏi cơn mơ, hay là cơn mê nhỉ, mà mỗi lần ra Hà Nội - ra miền Bắc nói chung - là tôi lại rơi vào, as in a trance. Hết rồi, vẻ trầm mặc u buồn chậm rãi mà mê hoặc của vùng đất ngàn năm ấy. Sài Gòn, một thành phố không ngủ, Sài Gòn, quê hương thứ hai mà có lẽ cũng là quê hương duy nhất của tôi.</div>
<div style="font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px; white-space: normal;">
Hà Nội ơi, đất Bắc ơi, quê cha đất tổ thân thương nhưng lại cũng rất xa xôi. Sài Gòn ơi, đất khách xa lạ mà gần gũi. Tôi là người Bắc sinh ở miền Nam, hay tôi là người Nam có gốc gác miền Bắc nhỉ?</div>
<div style="display: inline; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; margin-top: 6px; white-space: normal;">
Vả lại, điều ấy có quan trọng gì không?</div>
</div>
</div>
</div>
Vu Thi Phuong Anhhttp://www.blogger.com/profile/11263378523301439180noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4895947549493962553.post-54010899199376026312017-06-06T14:46:00.001-07:002017-06-06T14:46:36.805-07:00Nói thật với quyền lực (speaking truth to power)<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
Đây là bản dịch thoát của tôi cho bản gốc tiếng Anh có tựa là Speaking truth to power đã đăng trên tờ Huffington Post năm 2015, ở đây: http://www.huffingtonpost.com/jade-greear/speaking-truth-to-power_2_b_8824094.html<br />
<br />
Sở dĩ tôi dịch nó là vì có một người bạn trên fb đặt vấn đề về vai trò của trí thức, đại khái là phải dẫn dắt xã hội để phát triển đến chỗ tốt đẹp hơn. Nếu từ chối nhiệm vụ đó thì không còn xứng đáng là trí thức. Trao đổi đó khiến tôi nhớ đến cụm từ "speaking truth to power" mà tôi vừa dịch là "nói thật với quyền lực" ở trên.<br />
<br />
Nhưng thế nào là nói thật với quyền lực? Các bạn đọc bên dưới nhé.<br />
---------------<br />
<span style="font-family: ProximaNova, Helvetica Neue, Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif;"><span style="font-size: 18px;">[...]</span></span><br style="box-sizing: inherit; font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;" /><br style="box-sizing: inherit; font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;" /><span style="font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;">I reached out to a few people from across the country to ask what speaking truth to power means to them. Their responses are both insightful and inspirational.</span><br style="box-sizing: inherit; font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;" />gg <br style="box-sizing: inherit; font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;" /><span style="font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;">“Speaking truth to power means comforting the afflicted, and afflicting the comfortable. None of us has a monopoly on the truth. There is the truth, and there is the way to the truth. We must be humble enough to accept that we only know the truth that we know, at any given point on our life’s journey. But the truth that we do know, we must speak it. We must have the courage to say what we see.”</span><br />
<br />
<i>Nói thật với quyền lực có nghĩa là an ủi kẻ khốn khó, và gây khó chịu cho kẻ an nhàn. Không ai trong chúng ta độc quyền về chân lý. Tồn tại một chân lý, và tồn tại con đường dẫn đến chân lý. Chúng ta cần khiêm tốn để chấp nhận rằng chúng ta chỉ biết những điều mình biết trong từng thời điểm của cuộc hành trình của chúng ta. Nhưng cái chân lý mà chúng ta biết được thì chúng ta cần phải nói ra. Chúng cần có sự can đảm để nói lên những gì chúng ta thấy được.</i><br />
<br style="box-sizing: inherit;" /><span style="font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;">Tavis Smiley, host and managing editor of Tavis Smiley on PBS, and author of My Journey With Maya.</span><br style="box-sizing: inherit; font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;" /><span style="font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;">@tavissmiley</span><br style="box-sizing: inherit; font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;" /><br style="box-sizing: inherit; font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;" /><span style="font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;">“Speaking truth to power means believing deeply in what you say and fighting every day to have that heard. It may not be popular; it means taking a risk, it means standing for something.”</span><br />
<i>Nói thật với quyền lực nghĩa là tin tưởng sâu sắc vào điều mình nói và chiến đấu để điều ấy được mọi người biết đến. Điều đó có thể không được nhiều người ủng hộ; có nghĩa là chúng ta đang liều lĩnh, đang đứng lên đấu tranh cho một sự nghiệp.</i><br />
<br />
<span style="font-family: ProximaNova, Helvetica Neue, Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif;"><span style="font-size: 18px;">[...]</span></span><br style="box-sizing: inherit; font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;" /><br style="box-sizing: inherit; font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;" /><span style="font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;">“The ability to lead without fear. Many think of the issues that matter. Very few actually have the courage to speak the truth.”</span><br />
<i>[Nói thật với quyền lực] là khả năng lãnh đạo không sợ hãi. Rất nhiều người nghĩ đến các vấn đề cần giải quyết. Rất ít người có đủ can đảm nói lên sự thật.</i><br />
<br style="box-sizing: inherit;" /><span style="font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;">Paul Porter, Founder, Rap Rehab and COO, New World Porter</span><br style="box-sizing: inherit; font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;" /><span style="font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;">@IndustryEars</span><br />
<br style="box-sizing: inherit; font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;" />[...]<br style="box-sizing: inherit; font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;" /><br style="box-sizing: inherit; font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;" /><span style="font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;">“It means the courage to stand up for your beliefs, when your instincts tell you have to ... even though sometimes there is a price to pay.”</span><br style="box-sizing: inherit; font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;" /><span style="font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;">Dwain Doty, Community & Public Affairs Producer, WJSU-FM88.95, Jackson, MS</span><br style="box-sizing: inherit; font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;" /><span style="font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;">@DwainTDoty</span><br />
<i>Nói thật với quyền lực là can đảm đứng lên đấu tranh cho niềm tin của mình, khi bản năng của chúng ta mách bảo đó là điều cần làm ... dù đôi khi sẽ phải trả giá.</i><br style="box-sizing: inherit; font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;" /><br style="box-sizing: inherit; font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;" /><span style="font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;">“The #power of life and death is in the tongue. To speak truth is to speak life in a way that informs and encourages all who seek to preserve it. The inverse is too costly.”</span><br style="box-sizing: inherit; font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;" /><span style="font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;">Dometi Pongo, News Anchor, WVON1690, Chicago, IL</span><br style="box-sizing: inherit; font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;" /><span style="font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;">@Dometi_</span><br style="box-sizing: inherit; font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;" /><br style="box-sizing: inherit; font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;" /><span style="font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;">“The trick about speaking truth to power is to do it from your inner conviction of moral truth and not for a desire for approbation —- and not to be deterred by condemnation either - and to let your sense of the rightness of things overcome the fear of not speaking. While not all of us have the great causes of More and Dr. King we all have the obligation to speak truth to power in our lives to forces great and small - to defend the powerless, to stand for justice and to recognize the situations in which we are required to do so.” </span><br style="box-sizing: inherit; font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;" /><span style="font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;">Judith Sherwin, Attorney at Law, Adjunct Professor, Loyola School of Law, Chicago</span><br style="box-sizing: inherit; font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;" /><br style="box-sizing: inherit; font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;" /><span style="font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;">“I’ll do one better...this is what ‘speaking truth to power’ looks like #ConcernStudent1950 #MUFootballTeam.”</span><br style="box-sizing: inherit; font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;" /><span style="font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;">Lisa Fager, Social Entrepreneur</span><br style="box-sizing: inherit; font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;" /><span style="font-family: ProximaNova, "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 18px;">@LisaFager</span></div>
Vu Thi Phuong Anhhttp://www.blogger.com/profile/11263378523301439180noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4895947549493962553.post-67978758557375229202017-02-21T07:26:00.002-08:002017-02-21T07:26:27.073-08:00Sài Gòn nhớ nắng (Hồng Vân)<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;"><b>Sài Gòn nhớ nắng</b><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;">Tựa của bài viết này thế nào cũng làm cho ai đó thắc mắc.
Sài Gòn sao lại phải nhớ nắng? Chỉ có thể là viết nhầm, còn nếu không thì do
người viết điệu đà,ý nói “Nhớ nắng Sài Gòn” nhưng lại đảo ngược trật tự câu để
tạo sự độc đáo đó thôi. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;">Chứ nếu không phải như vậy thì biết giải thích thế nào đây?
Ai mà chẳng biết rằng nắng là là món quà mà thiên nhiên đã ban tặng hào phóng đến
độ thừa mứa cho Sài Gòn, thành phố phương Nam ấm áp ấy. Nắng rõ ràng là một
trong những đặc điểm nhận dạng của Sài Gòn, nên khi năm hết Tết đến, thời điểm
mà trời Tây bước vào giai đoạn lạnh lẽo nhất trong năm, khi bầu trời xám xịt và
tuyết trắng thê lương phủ dày khắp nơi, thì cũng là lúc mà những người Việt xa
xứ nhớ Sài Gòn quay quắt. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;">Phải mở ngoặc ở đây để giải thích ý nghĩa của cụm từ người
Việt xa xứ. Vì những “đặc thù” lịch sử của thân phận người Việt, xét một cách
nào đó thì cũng chẳng khác số phận lưu đày của dân tộc Do Thái trước đây, nên
người Việt đã nhiều lần bị buộc phải bỏ xứ ra đi, “<i>mang theo quê hương trong tim</i>” như một văn nhân nào đó đã từng viết.
Nhưng trong lịch sử hiện đại của Việt Nam thì đợt bỏ xứ ra đi ồ ạt nhất, thê thảm
nhất và kéo dài nhất là từ biến cố 1975, với tổng cộng cả triệu ra đi trong khoảng
gần hai thập niên từ nửa cuối 1970 đến nửa đầu 1990. Nên cụm từ “người Việt xa
xứ”ở đây là để chỉ những người mà nhà cầm quyền Việt Nam gọi là “Việt kiều”,
khúc ruột ngàn dặm, cách gọi mà “đối tượng” bị gọi thì ghét cay ghét đắng vì
nhiều lý do mà tôi cũng chưa bao giờ có thời gian tìm hiểu kỹ là tại sao. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;">Những người Việt xa xứ ấy, lúc này đang nhớ nắng Sài Gòn. <i>Nhớ ơi là nhớ ôi niềm nhớ đến bất tận</i> …
cái thành phố đẹp xinh, nơi lúc nào trời cũng xanh, mây cũng trắng còn nắng thì
vàng ươm như mật. Trời ơi, tìm ở đâu ra dưới gầm trời này cho được một nơi đẹp
tuyệt vời như thế? Thậm chí chỉ cần đẹp bằng một nửa thôi, có khi cũng chẳng có
ấy chứ. (!)<br />
<br />
Thậm xưng chăng? Có lẽ. Ký ức mà, bao giờ cũng chọn lọc chỉ những nét đẹp nhất,
rồi phóng đại lên nhiều lần, để thỏa nỗi nhớ nhung. Mà cũng phải thôi, biết bao
nhiêu văn nhân, thi sĩ Việt Nam trong và ngoài nước đã bỏ tâm trí, tài năng và
công sức để vẽ lên những bức tranh tuyệt vời về cái nắng của Sài Gòn<i>.</i> Có người Việt Nam nào mà chẳng biết
câu <i>Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát </i>…,
câu thơ đẹp như lụa của nhà thơ Sài Gòn gốc Hà Nội Nguyên Sa Trần Bích Lan?<i> <o:p></o:p></i></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;">Và có chàng trai nào lần đầu biết yêu mà không cảm thấy biết
ơn nhạc sĩ Sài Gòn gốc Huế đã nói hộ lòng mình qua bài hát Nắng thủy tinh, với
những ca từ đẹp như một bức họa - <i>Màu nắng
hay là màu mắt em … </i> để rồi mỗi khi <i>chiều nghiêng nghiêng bóng nắng qua thềm</i>
…lại thấy <i>chợt lòng buồn dâng mênh mang</i>….
<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;">Vì nhớ. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;">Nhớ <i>mắt em ngây tròn,
lung linh nắng thủy tinh vàng</i>, của những buổi hẹn hò dưới bầu trời Sài Gòn
ngập nắng.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;">Nhưng những hình ảnh đẹp lung linh ấy chỉ có trong thi ca và
trong ký ức của những người yêu Sài Gòn. Sự thật thì thành phố vốn từng là Hòn
ngọc Viễn Đông ấy giờ đã đổi thay nhiều lắm. Từ những tên đường, những hàng cổ
thụ, những kiến trúc cổ xưa, đến cái văn hóa công sở của một nền hành chính
chuyên nghiệp, cách ăn mặc, nói năng, ứng xử và sự trật tự, ngăn nắp cùng gu thẩm
mỹ của không gian công cộng - tất cả đã
đột ngột hoặc dần dà bị xóa bỏ, bị mất dấu, để thay vào đó là sự nhốn nháo, phô
trương lòe loẹt, quê kệch như những dàn đèn màu trang trí xanh đỏ tím vàng sặc
sỡ mừng Xuân trên đường phố Sài Gòn năm nay. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;">Sài Gòn mà ngày nay người ta gọi nó bằng cái tên xa lạ, xấu
xí là thành phố Hồ Chí Minh, giờ đây ngày càng có những nét giống như bất kỳ một
thành phố nào trên đất nước này. Tết đến cũng tưng bừng cờ đỏ, cũng đầy các biểu
ngữ “mừng Đảng. mừng Xuân”, cũng chen lấn, chửi nhau, xả rác ngang nhiên ngoài
đường phố. Cũng phải thôi, đã gần nửa thế kỷ thống nhất rồi, những đứa trẻ được
sinh ra sau năm 1975 giờ cũng đã ngoại tứ tuần, làm sao mà tránh khỏi việc lây
nhiễm nền văn hóa mới từ miền Bắc xã hội chủ nghĩa, “<i>thiên đường của các con tôi</i>” mà Tố Hữu đã từng viết trong Bài thơ
xuân sáu mốt vô cùng nổi tiếng – notorious – ấy. Nổi tiếng vì sự ca ngợi chế độ
quá mức đến lố bịch của bài thơ nói trên. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;">Xin mở ngoặc để nói thêm rằng tôi vẫn nghĩ Tố Hữu đã viết những
lời nói trên một cách thật lòng. Là một ông quan văn hóa to của cộng sản, được
ăn lộc của chế độ, ai nghèo đói thiếu ăn chứ gia đình của ông ta thì làm sao mà
thiếu thốn được? <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;">Nhưng thôi, hãy để cho Tố Hữu và những bản tụng ca gớm ghiếc
của ông ta ngủ yên trong dĩ vãng. Hãy quay về với chủ đề của bài viết này là nắng
Sài Gòn. Thật may mắn, dù Việt Nam đã hơn 40 năm miệt mài xây dựng cho bằng được
thiên đường cộng sản cho những ông quan cộng sản như Tố Hữu, vẫn có một thứ
không ai có thể ép theo “định hướng xã hội chủ nghĩa” cho giống với khuôn phép
của Hà Nội. Dù cũng vẫn một kiểu cờ đỏ rừng rực, cũng trang hoàng lòe loẹt lòe
lố lăng ta không ra ta xẩm không ra xẩm, thì trời Xuân ở Sài Gòn nói riêng, và
miền Nam nói chung vẫn khác rõ rệt. Mặc kệ Hà Nội và khu vực miền Bắc co ro
trong mưa phùn gió bấc, trong cái “rét đậm, rét hại” nơi khoảng cách giàu nghèo
được thể hiện rõ ngay từ cách ăn mặc - người giàu thì áo dạ, giày da, khăn lụa,
túi xách hàng hiệu nhập từ nước ngoài với những nhãn hiệu đắt tiền nhất thế giới,
ấm áp bảnh bao; người nghèo thì lôi thôi lếch thếch áo trong dài hơn áo ngoài,
áo quá rộng quần quá chật, khăn nón vớ giày chắp vá đủ kiểu miễn sao cho bớt lạnh.
<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;">Trong cái nắng ấm chan hòa của mùa Xuân Sài Gòn, mọi người đều
bình đẳng. Giàu đến đâu cũng chỉ có thể mặc một áo sơ mi, ngắn tay lại càng
mát, một cái quần, một đôi giày hoặc dép da có hoặc không có quai hậu mà dân
Sài Gòn vẫn gọi là xăng-đan. Giàu thì mặc hàng hiệu sang trọng, nghèo thì mặc đồ
chợ, rẻ tiền nhưng trông vẫn tươm tất như ai. Có phải chính cái khí hậu ấm áp
này đã ít nhiều giúp duy trì sự hào hiệp, tinh thần bình đẳng và dân chủ của miền
Nam, trong đó Sài Gòn là đại diện ưu tú nhất - nói theo cái phong cách đầy mỹ từ
và uyển ngữ của nền báo chí “cách mạng” - đó hay không? <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;">Tôi vẫn luôn tin như thế.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;">Nhưng nắng Sài Gòn không phải là ai cũng yêu, mà ngược lại,
không ít người Sài Gòn ghét và sợ nắng. Cũng phải thôi, nắng sẽ đẹp khi được lọc
qua hàng cây xanh thắm, khi rọi qua bầu khí trong trẻo không bị vẩn đục bởi
khói bụi công nghiệp mịt mù. Nhưng ở Sài Gòn của ngày nay - à quên, thành phố Hồ
Chí Minh chứ nhỉ? - thì những mảng xanh không còn nữa. Ai đó nhớ thương Sài Gòn
thì cứ thử lái xe gắn máy chạy vòng vòng Sài Gòn vào khoảng 3 giờ chiều mà xem.
Nắng gay gắt như đổ lửa, nắng rọi thẳng xuống đường nhựa rồi hắt cái nóng hầm hập
lên mặt người đi đường. Nắng chang chang quanh năm nên những cô gái Sài Gòn
luôn có nước da ngăm ngăm bánh mật; ai thích thì gọi là đen dòn duyên dáng mà
ai không thích thì chê là đen nhẻm và xấu như ma lem. Trong một năm, Sài Gòn chỉ
được ít ngày râm mát, không nắng cũng chẳng mưa, và mọi người đều cảm thấy vô
cùng sảng khoái và thích thú, vì chạy xe ngoài đường mà không cần phải diện “thời
trang Ninja” như mọi bữa. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;">Lâu lâu mới được dịp hiếm hoi khoe má hồng môi đỏ mắt xanh,
eo nhỏ chân dài, có cô gái nào mà không thích?
<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;">Nhưng năm nay thì lại khác. Dịp Tết Đinh Dậu 2017 này, khi cả
thế giới đang rối loạn vì những quyết định bất ngờ về chính sách đối nội đối
ngoại của “Trump tổng thống”, thì ở Sài Gòn chẳng hiểu sao trời không có nắng.
Cả gần hai tuần lễ từ lúc giáp Tết đến tận hôm nay là mùng 3 Tết, bầu trời vốn
xanh ngăn ngắt của Sài Gòn cứ xam xám mịt mù như bầu trời Hà Nội lúc lập đông.
À không, là tôi đang sử dụng ngoa ngữ, chứ thật ra là không giống lắm. Nếu có
hơi giống thì cũng chỉ ở chỗ thiếu nắng thôi, chứ không hề có cái rét mướt của
mùa Đông, mà chỉ mát theo tiêu chuẩn Sài Gòn, tức là đâu đó khoảng gần 30 độ.
Nhưng giữa trưa ở Sài Gòn mà không vượt quá 30 độ thì đã là mát mẻ lắm rồi. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;">Không có nắng, các bà, các cô bán hàng ngoài chợ trong ngày
Tết cũng đỡ khổ, nên có vẻ dịu dàng hơn, đỡ cau có gắt gỏng khi có khách mua
hàng đòi xem hết món này đến món kia, hỏi giá đủ thứ mà không trả giá một tiếng
nào, nhất là lúc sáng sớm khi chưa có người mở hàng. Những người từ nơi khác đến
hưởng không khí Tết tại Sài Gòn lần đầu thì cảm thấy dễ chịu lắm. Tôi có một
người bạn từ Hà Nội, lần đầu tiên vào Sài Gòn ăn Tết với cô con gái vừa lập gia
đình, thích Sài Gòn ra mặt, khen tấm tắc rằng thời tiết Tết ở Sài Gòn đẹp quá,
trời dịu mát, nắng nhẹ, đường phố thoáng đãng, không khí trong lành, chắc là từ
năm sau năm nào cũng sẽ vào Sài Gòn ăn Tết. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;">Chị ấy có biết đâu rằng chỉ có năm nay đặc biệt thế thôi, chứ
mọi năm, ba ngày Tết cũng là những ngày nóng bức nhất, đến độ món thịt đông mà
những người di cư năm 1954 đã đem vào Sài Gòn từ miền Bắc, lúc đem từ tủ lạnh
ra thì đông cứng nhìn ngon lành như thế, mà chỉ cần đến nửa bữa ăn đã bị nóng
chảy ra thành những miếng thịt rời rạc nhao nhão, chỉ nhìn thôi đã no không ăn
được nữa. Bởi vậy cho nên người Sài Gòn đâu có quan tâm gì đến món thịt đông,
trong khi nhiều món ăn đặc thù hương vị Bắc khác đã di cư vào Sài Gòn cùng với
những người Bắc 54 giờ đây đã trở thành một phần của văn hóa ẩm thực địa
phương. Có thể kể ra những bánh cuốn, canh bún, bún riêu, và, tất nhiên rồi, một
món ăn Bắc nhưng giờ đây đã có mặt khắp nơi ở đất Sài thành này, đó là món phở.
<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;">Giá mà thời tiết trong dịp Tết của Sài Gòn lúc nào cũng như
năm nay thì có lẽ món thịt đông sẽ được đánh giá đúng và được chấp nhận để đưa
vào trong danh sách những món ngon của ẩm thực Sài Gòn, vùng đất cởi mở nhất
trên cả nước, một melting pot của Việt Nam rồi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;">Trời Sài Gòn không có nắng kéo dài được đến mấy tuần như vậy,
có ai tưởng tượng được không? Thật lạ lùng đẹp đẽ, và dễ chịu như vậy đó. Giá
mà thời tiết cứ thế này nhỉ: <i>Chẳng nắng đừng
mưa/ Cứ râm râm mát cho vừa lòng ai …</i>.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;">Nhưng ơ kìa, thời tiết tuyệt vời như vậy mà sao năm nay tôi
lại thấy Sài Gòn có chút gì buồn buồn, rầu rầu như trong câu thơ <i>Có gì vừa mất ở đâu đây</i> … trong bài thơ
Hồn người trinh nữ của Nguyễn Bính vậy? <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;">Không phải tôi tưởng tượng đâu ạ; tôi có chứng cứ hẳn hoi.
Cái tâm trạng buồn rầu ấy được bộc lộ rất rõ qua đám “hoa cỏ mùa xuân” trước mỗi
sân nhà. Thời tiết của Sài Gòn năm nay thực sự thất thường, gần Tết lại còn có
mấy trận mưa trái mùa, nên hoa mai năm nay hầu như hỏng hết, nhiều cây không ra
hoa do thiếu nắng nên không thể bung nụ, cây nào may mắn có nụ - dù không rộ
như mọi năm - thì nở tòe loe ngay từ trước tết, đến đúng mùng một Tết thì cây
đã tanh bành rụng cánh hết cả. Xuân ở Sài Gòn mà không có những cành mai vàng rực
đến nhức mắt thì sao có thể gọi là xuân? Mà không chỉ có mai, các loài hoa phổ
biến khác như bông giấy, vạn thọ, mào gà, rồi cả hoa hồng tường vi, hoa cúc
bách nhật vốn là những loài trồng quanh năm nhưng xuân về cũng chen đua sắc thắm
- tất cả, năm nay đều như hụt hơi, thiếu sức, cũng gọi là hé nở đón xuân nhưng
sao kém rực rỡ, cứ như những nụ cười gượng. Buồn buồn thế nào ấy! <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;">Hay thật ra, đó là nỗi buồn trong lòng mỗi người? Buồn vì
nhà máy thép Formosa, buồn vì sắp có thêm nhà máy thép Cà Ná, buồn vì biển nhiễm
độc, vì đồng bằng sông Cửu Long nhiễm mặn, buồn vì kinh tế khó khăn, buôn bán ế
ẩm, tiền thưởng Tết eo hẹp, buồn vì tin đồn đổi tiền, và buồn cả vì Trump vừa
lên làm Tổng thống Mỹ với những chính sách thất thường chắc chắn sẽ có ảnh hưởng
đến toàn thế giới, trong đó có Việt Nam? Và riêng tôi thì còn buồn vì con trai
lấy vợ, con gái đi học ở Mỹ (và đang lo lắng về chính sách visa của Mỹ đối với
sinh viên quốc tế), tổ ấm nho nhỏ của tôi giờ trở nên quá rộng và lạnh lẽo vì
đã trở thành tổ rỗng, chỉ còn hai ông bà già về hưu lẩm cẩm, suốt ngày mất thời
gian đi tìm đồ đạc vì không biết đã cất ở đâu.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;">Buồn tình, tôi chụp vài tấm hình quanh hoa lá quanh nhà. Định
chụp xong sẽ đưa lên facebook nếu đẹp, nhưng nhìn thấy hoa lá rầu rầu, nước
hình không sáng mà mờ mờ, đùng đục, tôi thốt lên: <i>Năm nay em làm sao mà lạ quá, hình vẫn chụp buổi sáng như mọi năm mà
sao nhìn thấy buồn buồn, chẳng rực rỡ gì cả?</i><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;">Và ông xã tôi trả lời: <i>Bà
bị làm sao thế? Chụp hình lúc không có nắng thì phải mở flash lên, hình thiếu
sáng chứ buồn cái gì? Buồn ở trong lòng bà vì nhớ con gái thì có!</i><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;"><br />
Thiếu nắng, ờ ha! Vậy thì tôi biết lý do tại sao Tết năm nay cảnh vật rầu rầu
như vậy rồi. Chẳng qua là vì nhớ thôi. Tôi thì nhớ con, rõ rồi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<br />
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;">Còn Sài Gòn thì đang nhớ nắng! Nắng ấy, bây giờ có lẽ đang ở
Cali, không biết chừng!</span><o:p></o:p></div>
</div>
Vu Thi Phuong Anhhttp://www.blogger.com/profile/11263378523301439180noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-4895947549493962553.post-66427922906842731562017-02-01T03:24:00.001-08:002017-02-01T05:28:26.160-08:00Tết Đinh Dậu 2017<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgEW9iiDOxddKFfCowRHdTrd8N84IPM_pCMEXtSQ8exkuJFIIVCg_f1HUjpjWvs9fr_LYpyE8Vnqj-snECBoSlcHaIwQqZcX0dy1AOycYIkXrNNlYHnjPZoceoQRjTTeIhJYHKTojvLoMo/s1600/IMG_7282.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgEW9iiDOxddKFfCowRHdTrd8N84IPM_pCMEXtSQ8exkuJFIIVCg_f1HUjpjWvs9fr_LYpyE8Vnqj-snECBoSlcHaIwQqZcX0dy1AOycYIkXrNNlYHnjPZoceoQRjTTeIhJYHKTojvLoMo/s320/IMG_7282.JPG" width="320" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhe_j7ikfnE_bsyYBaNgM46PYxC1n5WOtNdHgLyl6Qu-4x-rEyOSGri41qz7uvb6qtZ8fQcRg5QOwrW-wCVmghNu3E6CCRGt2ZvUyjeTyY1JJx27f1JICf0arpmQcXSuGb5yPIAH-ygtvo/s1600/IMG_7293.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhe_j7ikfnE_bsyYBaNgM46PYxC1n5WOtNdHgLyl6Qu-4x-rEyOSGri41qz7uvb6qtZ8fQcRg5QOwrW-wCVmghNu3E6CCRGt2ZvUyjeTyY1JJx27f1JICf0arpmQcXSuGb5yPIAH-ygtvo/s320/IMG_7293.JPG" width="240" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjTnc0ODGXz43uEHpj99CVHuANkXD9Ykc-Kc2nlDlIh6PYYZZvgjpBMSdagvBwUoKYYoaSptDj-fWJy96fN9wDYlKBZbm847wXCwBiPPZ4IOw9z669opAYQIiEVL-xE-ufaI3I49Dq5W5o/s1600/IMG_7280.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjTnc0ODGXz43uEHpj99CVHuANkXD9Ykc-Kc2nlDlIh6PYYZZvgjpBMSdagvBwUoKYYoaSptDj-fWJy96fN9wDYlKBZbm847wXCwBiPPZ4IOw9z669opAYQIiEVL-xE-ufaI3I49Dq5W5o/s320/IMG_7280.JPG" width="320" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgR3hOvhrl8AQP5slCp3VaA1zN65CYl3GIQ8AW4dyxAtnGiTkMHWpFuGvxHeRzfYTVKCbxiZ9POp9YlmbZTIKmPcz0FXKzxmX65NsXWiNEHhhsosQhyphenhyphen2MyHzTB-W0_w9uTMIwW3sJ2yrc8/s1600/IMG_7289.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgR3hOvhrl8AQP5slCp3VaA1zN65CYl3GIQ8AW4dyxAtnGiTkMHWpFuGvxHeRzfYTVKCbxiZ9POp9YlmbZTIKmPcz0FXKzxmX65NsXWiNEHhhsosQhyphenhyphen2MyHzTB-W0_w9uTMIwW3sJ2yrc8/s320/IMG_7289.JPG" width="320" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjkOLa6vIhN2mfvEHaSCK9dqBcdRdi-Z79fZ2RtNoRpAnBoZ32krxKAAYjpFTTGCDOUShMkPQK2U_baeYfHVGDmp8L-PZ2IpBckYpYmH7Lhd6zQjLSXHDwmqWrMcyUguvSq4S_EbRTtX_M/s1600/IMG_7304.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjkOLa6vIhN2mfvEHaSCK9dqBcdRdi-Z79fZ2RtNoRpAnBoZ32krxKAAYjpFTTGCDOUShMkPQK2U_baeYfHVGDmp8L-PZ2IpBckYpYmH7Lhd6zQjLSXHDwmqWrMcyUguvSq4S_EbRTtX_M/s320/IMG_7304.JPG" width="320" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgJYny2nTKtjf8kAF-vm9deHl6Dba8TMBhikaTBcXplmdGeV9GMtSaKAkTh8u4BTooJsM-r8alMGBGj_CrcPZ3GZo18pIo5rN33P1nCGMyJFM8gpvZUbyywNSYsaliCqNBmX2IUCa7rVBs/s1600/IMG_7313.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgJYny2nTKtjf8kAF-vm9deHl6Dba8TMBhikaTBcXplmdGeV9GMtSaKAkTh8u4BTooJsM-r8alMGBGj_CrcPZ3GZo18pIo5rN33P1nCGMyJFM8gpvZUbyywNSYsaliCqNBmX2IUCa7rVBs/s320/IMG_7313.JPG" width="320" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiG0073n-GUQSYoJvSw5fuXyxiCWkauCfPr4NA9fkXGwa7s6Umm0XETCVe0FroS1oRZiE-pMXyZjJYpUgdWLEdjemcXFNNOM9i5s0Qlfo9DEVRQ9t67X-VrBGYN0-90XzKFuY-EeDQZbD0/s1600/IMG_7305.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiG0073n-GUQSYoJvSw5fuXyxiCWkauCfPr4NA9fkXGwa7s6Umm0XETCVe0FroS1oRZiE-pMXyZjJYpUgdWLEdjemcXFNNOM9i5s0Qlfo9DEVRQ9t67X-VrBGYN0-90XzKFuY-EeDQZbD0/s320/IMG_7305.JPG" width="320" /></a></div>
<br />
<br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgAuD3EBIPrQqS6M0o-Z72mOyyI1fNd3roL_-LX7nuWeqDYtspSTLD9_XQ0BrHxXSNz9i4rtMgcYnAhXeuJlUD_wQOjNbEwak9_yjLeaAQUqtI5AXXmUlquHiIcRF26mui-NDTUP-E2WQA/s1600/IMG_7274.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgAuD3EBIPrQqS6M0o-Z72mOyyI1fNd3roL_-LX7nuWeqDYtspSTLD9_XQ0BrHxXSNz9i4rtMgcYnAhXeuJlUD_wQOjNbEwak9_yjLeaAQUqtI5AXXmUlquHiIcRF26mui-NDTUP-E2WQA/s320/IMG_7274.JPG" width="240" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi-AopQiQrkhlAlwtyEjqjnXnBiXlV7aZD6S3jM2qGB_Tht9ZlLRr04RCHzossXKj2sk20lgUsoqr6PPi8ceJoKKu-xW6byss07D29voHwoWk0LjhQC2l5sVJH69RGJQkwA-xjS6afzazg/s1600/IMG_7259.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi-AopQiQrkhlAlwtyEjqjnXnBiXlV7aZD6S3jM2qGB_Tht9ZlLRr04RCHzossXKj2sk20lgUsoqr6PPi8ceJoKKu-xW6byss07D29voHwoWk0LjhQC2l5sVJH69RGJQkwA-xjS6afzazg/s320/IMG_7259.JPG" width="320" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjZA1NQaUp_WIwhmuOw0zji0zsAHTiCJswoHOCZUjQ7l79Hnun3pNCGm8iFKCpvhFrGDWnLyE3iZoZqW7vEc5usNOUJ1SKzLn19p_e_kZrM86sUj1G9GTGlUlhzXnxUrNHQ63HHefpYQYg/s1600/IMG_7292.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjZA1NQaUp_WIwhmuOw0zji0zsAHTiCJswoHOCZUjQ7l79Hnun3pNCGm8iFKCpvhFrGDWnLyE3iZoZqW7vEc5usNOUJ1SKzLn19p_e_kZrM86sUj1G9GTGlUlhzXnxUrNHQ63HHefpYQYg/s320/IMG_7292.JPG" width="240" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiXT7w8rY2I6w8YxQxKS9TJPi_ICX5_-zPuaozSoidAMRP1h_NCSXzbYlGjgMSwj9Hu3_4vPUOs-pF4WJIcNdAtSm_USj8ThVI7Z7mS7GlZHElZxoCfQu7AF9SMq6Y3wO3k_A4oewRCFmg/s1600/IMG_7283.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiXT7w8rY2I6w8YxQxKS9TJPi_ICX5_-zPuaozSoidAMRP1h_NCSXzbYlGjgMSwj9Hu3_4vPUOs-pF4WJIcNdAtSm_USj8ThVI7Z7mS7GlZHElZxoCfQu7AF9SMq6Y3wO3k_A4oewRCFmg/s320/IMG_7283.JPG" width="320" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEikEOzV8LHN35J2CRdHm4Apgq8u5s9ad2g7pFDTFuQU_5ZzNAnrYILHAB8aqwIl2QLHWy0FSsrdj0B9Uys0SG8cizunr4gSqyRkYUigCs1jOR9pV5iPNHLSJov-5SD0-FhW2480MF36sy0/s1600/IMG_7301.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEikEOzV8LHN35J2CRdHm4Apgq8u5s9ad2g7pFDTFuQU_5ZzNAnrYILHAB8aqwIl2QLHWy0FSsrdj0B9Uys0SG8cizunr4gSqyRkYUigCs1jOR9pV5iPNHLSJov-5SD0-FhW2480MF36sy0/s320/IMG_7301.JPG" width="240" /></a></div>
<br /></div>
Vu Thi Phuong Anhhttp://www.blogger.com/profile/11263378523301439180noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4895947549493962553.post-40059351177678146822017-01-28T04:56:00.003-08:002017-01-28T04:56:15.891-08:00Tâm tình mùa Vọng (Hồng Vân)<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<i>Bài đã đăng trên Tập san Giáo huấn xã hội Công giáo số 23, lưu hành nội bộ.</i><br />
---------<br />
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<b><span style="color: blue;"><span class="il">TÂM</span> <span class="il">TÌNH</span> <span class="il">MÙA</span> <span class="il">VỌNG</span></span></b></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;">Hồng Vân</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<i><span style="color: blue;">Trời cao nghe chăng trần gian khấn van mưa nguồn ơn cứu chuộc…</span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<i><span style="color: blue;"><br /></span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;">Bản thánh ca <span class="il">mùa</span> <span class="il">vọng</span> với tựa đề là “Trông đợi” ấy không xa lạ gì với tôi, và có lẽ với tất cả mọi người Công giáo Việt Nam. Nhưng không hiểu sao hôm nay, bài hát ấy đối với tôi bỗng trở nên đặc biệt có ý nghĩa. Vâng, giai điệu tha thiết và những lời chân thành đầy <span class="il">tâm</span> <span class="il">tình</span> khát khao trông chờ một đấng cứu thế tôi đã nghe và yêu thích từ nhỏ, nhưng chưa bao giờ cảm thấy xúc động như lúc này. Bởi tác giả của bài hát dường như đang nói thay cho mọi người về hiện <span class="il">tình</span> của đất nước.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;">Tương tự như <span class="il">tình</span> cảnh của đất nước Do Thái tại thời điểm sắp bước vào kỷ nguyên Ki tô giáo, Việt Nam lúc này thật tang thương. Nhưng có một khác biệt lớn giữa Do Thái thời ấy và Việt Nam thời nay. Nếu đất nước Do Thái cách đây hơn hai ngàn năm đang phải rên xiết dưới dưới gót giày của ngoại bang, thì người dân Việt hôm nay đang quằn quại như người bị thòng lọng xiết cổ, mà chiếc dây thòng lọng ấy lại do chính tay mình thắt lấy.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;">Tôi đang nói quá chăng? Không đâu. Hãy thử điểm qua những gì đã xảy ra trong năm 2016 mà giờ đây chúng ta đang trải qua những ngày cuối cùng. Như đã trở thành một “điều đương nhiên” từ vài năm nay, ngư dân miền Trung tiếp tục bị “tàu lạ” tấn công, đâm chìm tàu ở ngoài khơi ngay tại ngư trường truyền thống, nơi nhà cầm quyền Việt Nam lâu nay vẫn không ngớt lời khẳng định là thuộc “chủ quyền không thể tranh cãi của Việt Nam”. Cá chết, môi trường biển bị hủy hoại, các nguồn nước bị ô nhiễm, rồi xả lũ ồ ạt ở miền Trung, người chết và tài sản bị cuốn sạch theo dòng nước lũ. Còn ở đồng bằng sông Cửu Long, mảnh đất màu mỡ mà thiên nhiên ban tặng, vốn là kho thóc của cả nước với những sông ngòi chằng chịt nặng phù sa và cá tôm, giờ bởi chính tay con người đã trở thành vùng đất bị nhiễm mặn và khô hạn…</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<i><span style="color: blue;">Đồng nương không sương nay đã héo hắt mong bước chân người lành …</span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<i><span style="color: blue;"><br /></span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;">Tại các thành phố lớn, nơi tập trung mọi nguồn lực kinh tế, chính trị, khoa học giáo dục của đất nước, thì cuộc sống của người Việt Nam cũng chẳng an toàn hơn. Kẹt xe và tai nạn giao thông gây tử vong xảy ra hàng ngày như cơm bữa. Bảo mẫu đánh trẻ em, trò đánh thầy, nữ sinh tạo nhóm đánh nhau với nhưng pha ngoạn mục như trong phim hành động. Và kinh hoàng hơn nữa là những thực phẩm độc hại mà người ta thản nhiên bán cho đồng bào của mình ăn, chỉ cốt để kiếm chút lời. Ung thư đang trở thành một loại bệnh dịch giết hại người Việt hàng loạt, để nước Việt giờ đây được thế giới ưu ái ban tặng cho danh hiệu “cường quốc ung thư”.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;">Và còn nhiều, nhiều nữa, mà nếu tôi tiếp tục kể ra thì bài viết này sẽ vô cùng u ám đến độ có lẽ chính tôi cũng chẳng còn muốn sống nữa.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<i><span style="color: blue;">Lạy Cha khoan nhân trần gian khóc than trong bàn tay ác thần …</span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<i><span style="color: blue;"><br /></span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;">Lời bài hát cứ vang bên tai tôi, những lời xé nát ruột gan. Lạy Cha, đất nước chúng con đang nằm gọn trong bàn tay của thần ác, còn chúng con thì dường như hoàn toàn bất lực trước những bất công và phải đành lòng quay lưng trước cuộc sống quá cơ cực của nhiều anh em chúng con.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<i><span style="color: blue;">Lầm than cô đơn ai thấu những nỗi cay đắng thân tù đày….</span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<i><span style="color: blue;"><br /></span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;">Cùng với nỗi khao khát mong chờ, một nỗi buồn mênh mông tràn ngập hồn tôi. Tôi bỗng nhớ đến một mẩu đối thoại trong cuốn tiểu thuyết lừng danh của nhà văn Pháp Saint Expupery mà tôi đã được đọc từ thời tiểu học.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt;">
<i><span style="color: blue;">– Khi người ta buồn quá, người ta thích cảnh mặt trời lặn...<br /><br />– Thế cái ngày bốn mươi ba lần mặt trời lặn ấy, có phải em buồn quá không?</span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;"><span style="font-family: "times new roman", serif; font-size: 13.5pt; line-height: 19.26px;"><br /></span>Tôi không phải là Hoàng tử bé trên hành tinh bé xíu chỉ cần xoay ghế là có thể ngắm cảnh mặt trời lặn vào bất cứ lúc nào, nên tôi không thể ngắm cảnh hoàng hôn đến bốn mươi ba lần như cậu. Nhưng tôi cũng đang nghe bài hát Trông đợi, nếu không phải là 43 lần thì cũng phải hàng chục lần rồi, mà vẫn không muốn tắt nhạc đi.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<i><span style="color: blue;">Khấn xin Chúa ủi an thoa dịu ngàn đau thương khốn khó …</span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<i><span style="color: blue;"><br /></span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<i><span style="color: blue;">Ngày đêm trông mong xin Đấng Cứu Thế mau xuống nơi phàm trần …</span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<i><span style="color: blue;"><br /></span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;">Như những người Do Thái tuyệt <span class="il">vọng</span> của thời Cựu ước, tôi thấy mình kêu lên: “Chúa ơi, xin mau đến cứu đất nước chúng con.” </span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;">Và một lời đáp thì thầm <span class="il">vọng</span> lên bên tai tôi: “Nhưng Chúa đã đến rồi.”<br /><br />Ồ, quả thật thế. Cả nhân loại đều biết rằng lễ Giáng Sinh chính là dịp kỷ niệm một sự kiện cực thánh đã xảy ra cách đây hơn hai ngàn năm. Jesus, con Thiên Chúa đã xuống thế làm người, được sinh ra khó nghèo trong máng cỏ ở hang Bethlehem. Giờ đây, Người đang ở giữa chúng ta, trong những thân phận khó nghèo nhất. Chỉ là chính chúng ta không chịu mở tai ra để nghe lời dạy của Người, và mở <span class="il">tâm</span> hồn ra để đón nhận Người qua những anh em nghèo khó của chúng ta mà thôi.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;">Chúa là <span class="il">tình</span> yêu. Đó là một lời răn mà bất kỳ một Ki tô hữu nào cũng biết rõ. Chỉ cần chúng ta sống lời răn đó, chứ đừng biến nó thành một khẩu hiệu vô hồn như rất nhiều khẩu hiệu khác mà chúng ta vẫn được nghe, được đọc trên đất nước tang thương này. Một đất nước quá quá dư thừa hận thù, hung ác và quá thiếu <span class="il">tình</span> thương.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;">Nếu những người có trách nhiệm có được chút <span class="il">tình</span> yêu đối với đất nước, với thiên nhiên, với đồng bào của họ, hẳn họ đã chẳng thản nhiên xây dựng những công trình hủy hoại thiên nhiên, chẳng xả lũ làm chết người miễn là đúng quy trình. Nếu những nông dân, những người buôn bán nhỏ có chút <span class="il">tình</span> yêu đồng loại thì chắc họ đã không bỏ mọi loại hóa chất độc hại vào rau cỏ, trái cây, thực phẩm để bán kiếm chút lời, bất chấp những nguy hại đến sức khỏe và tính mạng của người khác. Nếu các cô bảo mẫu, các em nữ sinh được vun đắp một <span class="il">tâm</span> hồn đầy lòng yêu thương, thì chắc chắn những cử chỉ hung ác - những lời quát mắng, những cái bạt tai, những trò nắm tóc, lột quần áo để chụp hình quay clip kia sẽ được thay thế bằng những lời nói ngọt ngào, những nụ cười thân thiện, những cái ôm chặt và những nụ hôn nồng ấm – dấu hiệu của con người biết yêu thương.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;">Và trên hết, nếu tất cả chúng con, những người tự nhận là con cái của Chúa, biết sống trong <span class="il">tình</span> yêu của Chúa và làm lan tỏa <span class="il">tình</span> yêu ấy đến mọi người, thì chúng con vẫn có quyền hy <span class="il">vọng</span> vào một tương lai tốt đẹp hơn cho đất nước.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<i><span style="color: blue;"><span class="il">Mùa</span> hân hoan khắp nơi, công bình chân lý soi tỏa đầy …</span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<i><span style="color: blue;"><br /></span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;">Vâng lạy Chúa, xin đến với chúng con.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: blue;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<i><span style="color: blue;">Yêu thương, lòng con chờ mong xin Chúa xuống …</span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<i><span style="color: blue;"><br /></span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<i><span style="color: blue;"><br /></span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.8px;">
<span style="color: #1155cc; font-size: 12.8px; text-decoration: underline;">https://www.youtube.com/watch?</span><wbr style="color: #1155cc; font-size: 12.8px;"></wbr><span style="color: #1155cc; font-size: 12.8px; text-decoration: underline;">v=JXoe7__hafw</span></div>
</div>
Vu Thi Phuong Anhhttp://www.blogger.com/profile/11263378523301439180noreply@blogger.com1